Trên đường trở về, Chân Hành có chút trầm mặc.
Chân Thế Thành nhìn không được, vứt cho nhi tử một cái liếc mắt xem thường: “Còn chưa nhắc lại với Đông Bình Bá hôn sự của các con, con gục đầu ủ rũ cái gì?”
Khóe miệng Chân Hành tràn ra một nụ cười khổ: “Phụ thân, hôn sự tạm thời đừng nhắc tới.”
“Hử?”
“Chờ một thời gian nữa.” Chân Hành rũ mắt, liếc mắt thấy trong góc thùng xe tùy ý để một quyển sách, duỗi tay cầm lấy, thanh âm thả nhẹ, “Chờ một thời gian nữa đi.”
Y cơ hồ có thể khẳng định, hiện tại đi cầu thân chỉ có thể bị cự tuyệt.
Phụ thân cũng thôi đi, liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý nữa.
Đây là cơ hội cuối cùng của y, y không dám mạo hiểm.
Đông Bình Bá phủ nhị phòng, giờ phút này là một trận gà bay chó sủa.
Khương nhị lão gia cầm gậy trong tay đuổi theo Tam công tử Khương Nguyên chạy khắp viện tử.
“Tiểu súc sinh, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Ngài không đánh con, con liền đứng lại.” Khương Nguyên hoàn toàn khác với trưởng huynh Khương Thương, mười bốn tuổi chính là cái tuổi tính tình nhảy nhót, một bên cùng phụ thân cò kè mặc cả, một bên vắt giò lên cổ chạy.
Khương nhị lão gia tức ơi là tức.
Ông ta với Tiêu thị ngàn phòng vạn phòng, chính là không đoán được tiểu nhi tử ấy thế mà chạy đến trước mặt trưởng tử kể hết tin đồn nhảm nhí bên ngoài ra, kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081033/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.