Úc Cẩn da mặt dày đòi chỗ tốt cho người trong lòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Lỗ tai cuối cùng cũng thanh tịnh, Cảnh Minh đế mỏi mệt nhắm mắt lại.
Đại thái giám Phan Hải đứng ở một bên không dám hé răng.
Người khác không rõ, nhưng hắn lại rất rõ ràng, Hoàng Thượng giờ phút này tâm tình cũng không tốt.
Những người đó xem Hoàng Thượng là quân, cho dù là trạng của Yến Vương đều dám cáo, chính là Hoàng Thượng vẫn sẽ có cảm xúc của người bình thường mà.
Ai không hướng về con của chính mình?
Cảnh Minh đế nhắm mắt lại hồi lâu, mới nói với Phan Hải: “Đem thứ trước khi Chân Thế Thành rời đi kín đáo đưa cho ngươi cho trẫm xem.”
Phan Hải lập tức trình đồ vật lên.
Cảnh Minh đế nhận lấy, giũ ra, là ba tờ khai có dấu tay điểm chỉ.
Sau khi yên lặng xem xong, khuôn mặt Cảnh Minh đế hoàn toàn đen rồi.
Mấy thằng nhóc thúi đi sông Kim Thủy tiêu dao cũng đã thiếu ăn đòn lắm rồi, ầm ỹ nửa ngày trong đó còn có mờ ám như vậy.
Ban đầu ông còn đồng tình Lễ Bộ Thượng Thư tuổi cao mất cháu, hiện tại xem ra, tiểu tử này thuần túy là tìm đường chết mà.
Cảnh Minh đế cầm trang giấy tay có hơi run, vừa tức giận lại vừa xấu hổ buồn bực.
Chân Thế Thành là một người thiết diện vô tư, có thể lén đem cung khai giao cho Phan Hải, xem như cho Hoàng Thượng ông đây bảo vệ mặt mũi.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081020/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.