Nghĩ đến con thứ chết rất có thể có liên quan đến thứ nữ, mí mắt hơi khép của Vưu thị giựt giựt, sau khi chậm rãi mở ra lại nhìn không ra cảm xúc dư thừa.
Nếu con thứ là Tô Thanh Tuyết hại chết, vậy bà ta chắc chắn sẽ khiến tiểu tiện nhân này phải đền mạng cho nhi tử, đương nhiên vào trường hợp này bà ta sẽ không nhiều lời một chữ. Nếu Tô Thanh Tuyết mà đem chuyện bà ta bàn giao khai ra, tuy bà ta có thể phủ nhận, nhưng chung quy cũng không dễ nghe.
“ Khăn này ngoài chất liệu tốt ra cũng không có dấu hiệu gì, chỉ sợ rất khó tìm ra chủ nhân khăn.” Tô đại lão gia nhíu mày nói.
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Ai nói tìm không ra?”
Lời này của hắn tức khắc làm mọi người sửng sốt.
Khương Tự không khỏi nhìn về phía hắn, lại nhìn cún bự bên cạnh hắn, mơ hồ hiểu ra cái gì.
Chân Thế Thành gấp không chờ nổi hỏi: “Không biết có biện pháp gì tìm ra chủ nhân khăn tay?”
Úc Cẩn xoa xoa đầu Nhị Ngưu, ngữ khí đạm mạc: “Nhị Ngưu, lên!”
Nhị Ngưu ngửi ngửi khăn tay, lắc lắc bộ lông, thong thả ung dung đi về phía mọi người.
Mọi người thấy một con cún bự như vậy đi tới, không khỏi khẩn trương lên.
“Yên tâm, nó không cắn người.”
Nhị Ngưu hơi dừng bước, ngoắt ngoắt cái đuôi.
Chủ nhân lại nói hươu nói vượn, thật làm nó bất đắc dĩ mà.
Mọi người không biết nội tình lại thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080990/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.