Theo cửa viện mở ra, một cái tay của người ngoài cửa rớt xuống nằm ngang trên ngạch cửa.
Phản ứng đầu tiên của A Phi chính là nhìn ngó xung quanh, xem có người nào nhìn thấy một màn này hay không.
Thấy bốn bề vắng lặng, hắn ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thầm nói: “ Thật là lòng người hư hỏng mà, đường cái rộng như vậy không ngất, lại ngất ở trước cửa nhà người ta!”
Chờ đợi cứu trợ Úc Cẩn: “……” Thật không nghĩ tới, chân chạy vặt A Tự tìm thế mà lại là loại người này.
Hộ dân trạch này là Khương Tự thuê, vốn dĩ là cho lão Tần ở, sau lão Tần lại trà trộn vào Đông Bình Bá phủ làm xa phu, A Phi mỗi ngày sẽ tới đây một lúc, một là có chỗ đặt chân an toàn, hai là có việc thì thuận tiện liên lạc với lão Tần.
Úc Cẩn rất rõ những việc này, đây cũng là nguyên nhân hắn trúng độc không trở về hẻm Tước Tử mà lại đến nơi này.
Người chạy việc thay A Tự thấy tình huống này của hắn, tất nhiên sẽ đi nói cho A Tự, đến lúc đó A Tự sẽ đến đây, hắn không cần chờ đến buổi tối nữa.
A Phi được Úc Thất hoàng tử ký thác kỳ vọng cao lén lút cúi đầu xem xét, khom người kéo hai cái cánh tay hắn lên, nhỏ giọng nói: “Không được, phải nhanh ném người này tới cửa nhà người khác thôi!”
Úc Cẩn: “……” Không thể nhịn được nữa ngẩng đầu, ý bảo chính mình còn sống.
A Phi sửng sốt, xoa xoa mắt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080968/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.