Nháo ra trò cười kiểu này, lại muốn cưỡng bách Tạ Ân Lâu cưới vợ trong ngày đại tang, vô luận đồng tộc hay là nhà ngoại đều không có cái mặt mũi này.
Mọi người nét mặt xấu hổ, đứng ở trong linh đường lại có chút ý tứ không ở lại được.
Tiếng lòng căng chặt của Tạ Thanh Yểu lúc này mới buông lỏng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi ướt đẫm.
Bên ngoài mưa rơi tầm tã, mưa gió từ cửa thổi vào, thổi đến cờ trắng trong linh đường bay phần phật.
Mùi vị độc đáo của tro vàng mã tràn ngập linh đường, như càng ngày càng nồng nặc.
Mọi người tìm cớ vội vàng rời khỏi linh đường, trong chớp mắt linh đường cũng chỉ còn lại huynh muội Tạ gia cùng Khương Tự.
Mưa to như vậy, khách nhân phúng viếng sẽ không tới, trong linh đường tạm thời được yên tĩnh.
Tạ Thanh Yểu nhìn huynh trưởng, nước mắt rơi lã chã.
Tạ Ân Lâu không tiếng động đặt tay lên vai Tạ Thanh Yểu, đáy mắt có độ ấm.
Khương Tự thấy huynh muội hai người có chuyện muốn nói, thức thời nói: “Thanh Yểu, ta về phòng trước đây.”
Tạ Thanh Yểu bắt lấy cổ tay Khương Tự: “A Tự, ngươi làm sao làm được?”
“ Cái gì?”
Tạ Thanh Yểu khó nén kích động: “ Thiên lôi đánh xuống đó, ngươi làm sao làm được?”
Khương Tự sắc mặt cổ quái: “Thanh Yểu, ngươi có phải hiểu lầm cái gì rồi không?”
Tạ Thanh Yểu nhanh chóng liếc Tạ Ân Lâu một cái, bỗng nhiên nghĩ đến bạn tốt hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080961/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.