Editor: Khuynh Vũ
Vĩnh Xương Bá ngã xuống quá đột nhiên, tuy rằng được Tạ Ân Lâu cách đó không xa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhưng vẫn kích khởi từng đợt kinh hô.
“Phụ thân, Người làm sao vậy?” Tạ Thanh Yểu sợ tới mức hoa dung thất sắc xông tới.
Đầu Vĩnh Xương Bá gối lên bả vai Tạ Ân Lâu, vô lực rũ xuống.
Chân Thế Thành thấy thế trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đi lên trước kêu: “Bá gia, Bá gia!”
Vĩnh Xương Bá hai mắt nhắm nghiền, một dòng máu tươi theo khóe miệng ông chậm rãi chảy xuống.
Chân Thế Thành lập tức duỗi tay thăm dò hơi thở của Vĩnh Xương Bá.
Hơi thở hoàn toàn không có.
Chân Thế Thành rút tay về, trầm giọng nói: “Mau mời đại phu tới!”
Tạ Thanh Yểu bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, bắt lấy cái tay buông xuôi của Vĩnh Xương Bá: “Phụ thân, Người làm sao thế này?”
Chân Thế Thành quát: “Đừng lay ông ấy!”
Tạ Thanh Yểu sợ tới mức buông tay, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi tay buông xuôi phát ngốc.
Khương Tự đứng ở cách đó không xa, nhìn Vĩnh Xương Bá khóe miệng chảy máu có loại cảm giác đầu váng mắt hoa.
Vĩnh Xương Bá phủ vốn có nuôi đại phu, rất nhanh, đại phu xách theo hòm thuốc vội vã đi tới, nhìn thấy tình hình của Vĩnh Xương Bá thì sợ hãi nhảy dựng, vội vàng tiến lên kiểm tra một phen, cuối cùng ngây dại.
“ Phụ thân ta…… Thế nào?” Tạ Ân Lâu cật lực duy trì trấn định, nhưng thanh âm vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080951/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.