Nhị Ngưu tuy không hiểu Long Đán nói cái gì, nhưng chủ nhân chưa trở về làm nó bản năng cảm thấy bất an. Mà lúc này, nữ chủ nhân trấn an liền đặc biệt trọng yếu.
Nhị Ngưu hướng về phía Khương Tự khẽ kêu hư hư hai tiếng.
Khương Tự xoa xoa đầu Nhị Ngưu, hỏi Long Đán: “ Dư công tử là bị sai gia Thuận Thiên phủ mang đi?”
Long Đán từ ngữ mập mờ: “ Ả, tiểu nhân cũng không biết đến tột cùng là quan sai của nha môn nào, ở địa phương như kinh thành nha môn có thể duỗi tay quản có nhiều lắm.”
“ Nếu thế, ta kêu huynh trưởng hỏi thăm một chút.”
Long Đán vội khoát tay: “ Không cần, tiểu nhân sai người nghe ngóng là được rồi.”
Khương Tự tắt tiếng.
Đã thế, Long Đán còn nói với nàng nhiều như vậy làm gì?
Long Đán âm thầm quan sát đến thần sắc Khương Tự, châm chước nói: “ Khương cô nương, công tử chúng ta ở kinh thành không chỗ nương tựa, tiểu nhân phải bận rộn chạy quan hệ cứu công tử ra, nhất thời không ai chiếu cố Nhị Ngưu, cô nương xem ——”
Lão Vương giữ cửa yên lặng trốn ở góc tường giả vờ như không tồn tại.
“ Không ai cho Nhị Ngưu ăn cơm, nó sẽ chết đói.”
Nhị Ngưu tựa như nghe hiểu, nằm xuống mặt đất, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Thái dương Khương Tự hằn lên gân xanh.
Long Đán lòng như lửa đốt nói hồi lâu, chính là vì để nàng chiếu cố Nhị Ngưu?
Từ từ, đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080922/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.