Bàn tay đặt ở đầu gối của Khương Tự nhẹ nhàng giật giật.
Không thể không thừa nhận, vị Chân đại nhân trước mặt này có tâm tư nhạy bén siêu phàm.
Đối với người như vậy, nói dối chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
Khương Tự cũng dứt khoát, cong môi cười nói: “ Có lẽ đi.”
Chân Thế Thành vuốt vuốt râu, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt càng ngày càng có ý tứ.
“ Bản quan rất tò mò, vì sao Tú nương tử cùng Trì viên ngoại lại đồng thời mơ thấy oan hồn ái nữ báo mộng kia chứ?” Đây là Chân Thế Thành thử thăm dò, sau khi nói xong hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Khương Tự.
Thiếu nữ trước mắt thần sắc ung dung, ngữ khí bình tĩnh: “ Tựa như mọi người thường nói, ngẩng đầu ba thước có thần minh, người đang làm, trời đang nhìn thôi.”
“ Hay cho một câu người đang làm, trời đang nhìn!” Thần sắc Chân Thế Thành càng thêm nghiêm túc, “ Trời muốn trừng phạt ác nhân, chắc chắn mượn dùng tay người. Khương cô nương, ngươi nói phải chứ?”
Khương Tự mỉm cười: “ Đại nhân không phải chính là người như vậy sao? Có vị Thanh Thiên đại lão gia như ngài ở đây, mới đưa được Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, khiến cho những nữ tử bị hại kia được giải sạch oan khuất.”
Chân Thế Thành ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự nâng lên cái cằm có đường cong ưu mỹ, tùy ý cho hắn dò xét.
Nàng không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080913/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.