Vợ chồng Khương Nhị lão gia dẫn Khương Thiến đến Từ Tâm Đường, đại nha hoàn A Phúc đứng ở cửa cúi người chào ba người: “ Nhị lão gia, Nhị thái thái, lão phu nhân mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”
“ Lão phu nhân thế mà đã nghỉ ngơi?” Khương Nhị lão gia vẻ mặt buồn bực.
Lúc vợ chồng bọn họ đi Trường Hưng Hầu phủ lão thái thái còn tinh thần lắm mà.
Tiêu thị nhìn quen thủ đoạn hậu trạch, lập tức hiểu được ý tứ của Phùng lão phu nhân: Đây là không nguyện ý gặp Thiến nhi đây mà.
“ Nếu lão phu nhân đã nghỉ ngơi, khi nào chúng ta lại đến thỉnh an.” Tiêu thị lặng lẽ kéo Khương Nhị lão gia một phen, trở lại Nhã Hinh Uyển.
Nhã Hinh Uyển thoạt nhìn không khác thường ngày bao nhiêu, chỉ là bọn hạ nhân đi đường đều theo bản năng thả nhẹ bước chân, có một loại ăn tĩnh làm người ta áp lực.
Khương Thiến vào nhà liền khóc: “ Con làm Bá phủ mất mặt, tổ mẫu nhất định là giận con, mới không nguyện ý gặp con ——”
Ở phương diện này Khương Thiến cũng rất mẫn cảm.
Khương Nhị lão gia không nhịn được nói: “ Đều đã lúc này rồi khóc lóc thì làm được gì? Tổ mẫu ngươi chỉ là mệt mỏi, làm sao lại nói thành không nguyện ý gặp ngươi?”
Khương Thiến rơi nước mắt lã chã, ngoài miệng cũng không phản bác, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi.
Đổi thành thời điểm nàng còn phong quang như dĩ vãng mỗi lần về nhà ngoại tổ mẫu chưa từng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080911/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.