Khủng hoảng cực độ đánh tới, Khương Bội nhịn không được lui lại.
Nàng không biết hoảng cái gì, chính là Khương Thiến trước mắt lại khiến cho nàng cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
“ Trong phủ rối ren như vậy, sẽ không quấy rầy Nhị tỷ lo liệu gia sự nữa, ta mang bọn muội muội hồi phủ trước.” Khương Tiếu hợp thời lên tiếng.
Ánh mắt thâm trầm của Khương Thiến khôi phục bình thường.
Kế tiếp nên làm cái gì nàng còn phải thương lượng với phụ mẫu nhà mẹ đẻ, hiện tại không thể loạn.
“ Hôm nay hù đến bọn muội muội rồi.” Khương Thiến chậm rãi đỏ vành mắt, một bộ dạng chịu đủ đả kích lại ráng chống đỡ, nào còn có âm lãnh vừa rồi.
Thấy Khương Thiến không có ngăn cản, Khương Tiếu lặng lẽ thở ra, tay vẫn luôn lôi kéo Khương Tự không thả: “ Nhị tỷ cũng phải bảo trọng, không cần tiễn chúng ta.”
Nàng thật sợ Khương Thiến chó cùng rứt giậu, lấy Tứ muội trút giận.
“ Bọn muội muội đi thong thả, quay đầu ta lại cho bọn muội muội an ủi.”
Khương Bội không khỏi run rẩy.
Nàng mới không cần an ủi, Hầu phủ thật là đáng sợ, nàng không bao giờ muốn đến đây nữa!
Trên đường trở về trong xe ngựa yên lặng, không ai nguyện ý nhiều lời, bầu không khí trầm mặc ngưng trọng vẫn tiếp tục cho đến khi về đến phủ.
“ Tam tỷ, chúng ta có cần đi bẩm báo việc này với tổ mẫu không?” Khương Lệ chưa từng thích nổi bật phá vỡ trầm mặc.
Nàng cho tới bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080907/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.