Minh nguyệt treo cao, ánh trăng như sương.
Cánh hoa Thược Dược hơi cụp lại, phảng phất như người thiếu nữ ban ngày hồn nhiên rạng rỡ dỡ xuống lớp trang phục lộng lẫy chìm vào giấc ngủ say.
Khương Tự nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nàng không chần chờ nữa, đi đến trước chân tường cầm lấy cái xẻng mà thợ tỉa hoa không biết đã đặt ở chỗ đó bao lâu, chậm rãi đi vòng quanh bụi hoa Thược Dược.
Nàng muốn tìm ra nơi mùi hôi thối thi thể nồng nặc nhất.
Rất nhanh Khương Tự dừng lại ở một chỗ, mượn ánh trăng ngồi xổm xuống dò xét nơi đó.
Chỗ đất nọ nhìn tương đối tơi xốp, hẳn là không lâu trước đây từng xới qua xới lại.
Khương Tự tay cầm cái xẻng nắm chặt.
Dưới mảnh Thược Dược này sắp sửa nhìn thấy cái gì, trong lòng nàng mơ hồ hiểu rõ, nói không khẩn trương đó là gạt người.
Nhưng mà vô luận như thế nào nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm.
Khương Tự hạ một xẻng xuống, đào lên một đống đất.
Bởi vì không có rọi đèn, chỉ nhờ vào ánh trăng nên không cách nào cẩn thận phân biệt màu sắc của bùn đất, Khương Tự cắn chặt răng một xẻng tiếp một xẻng đào đất, mùi thối quanh quẩn ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm.
Đất hai bên dần dần nhô cao, lại một xẻng hạ xuống, đầu xẻng nhọn bỗng nhiên chạm đến một vật.
Trong lòng Khương Tự cuồng loạn, lập tức dừng lại nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080848/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.