Lợi ích cùng nguy hiểm luôn luôn cùng tồn tại, khi nguy hiểm vượt xa lợi ích đoạt được, như vậy từ bỏ sẽ thành lẽ tất nhiên.
“ Quay đầu ta sẽ đem trả lại tiền, không dính vào chuyện của quý phủ.” Lưu tiên cô thu liễm tính tình, hứa hẹn với thiếu nữ trước mắt.
Tiểu cô nãi nãi này không phải xuất thân quý nữ, lại có thể đoạt chén cơm của bà, mà bà lại không thể trêu vào.
Khương Tự lắc đầu.
Nếu chỉ là thế, nàng cần gì phải phí nhiều miệng lưỡi với người này như vậy.
“ Ý của cô nương là ——”
Thiếu nữ mặt mày tinh xảo cười rạng rỡ với Lưu tiên cô: “ Tiên cô hẳn là quên, tiên cô đã nhận tiền trà của ta.”
Lưu tiên cô ngẩn người, vội vàng lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu được xếp chỉnh tề rồi đưa tới.
Khương Tự lần nữa lắc đầu: “ Tiên cô khả năng không hiểu ta rồi, đồ ta đã tặng ra ngoài chưa từng thu hồi lại.”
Bàn tay cầm ngân phiếu của Lưu tiên cô nắm chặt.
“ Đương nhiên, số tiền này đều là tiền hàng tháng ta tích lũy từng chút một, nếu đưa ra ngoài mà không nghe được tiếng vang gì, ta sẽ đau lòng.” Thiếu nữ thở dài nói.
Lời này của Khương Tự cũng không giả, đồ cưới của mẫu thân nàng trước mắt còn nằm trong tay tổ mẫu, lương bổng hằng năm của phụ thân phải quy về trong sổ sách công, tiền nàng tích góp được xác thực chủ yếu dựa vào tiền tiêu hàng tháng.
Năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080818/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.