Khi lại nhìn thấy bảng hiệu lớn 'Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu' thì Hoa Chi Phá thật sự cảm khái ngàn vạn, khóc không ra nước mắt, chị đây vừa đi liền thất thân oa oa! Vốn muốn đẩy ngã Niệm Khanh, không ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đem chính mình đắp vào. Cái này bảo ta làm sao chịu nổi!
Loại chuyện này tuyệt đối không thể để kia ba tên kia biết được, nếu không mặt mũi của người làm lão đại biết để ở đâu?
Lần này vốn cũng định mang Bạch Chi Song về cùng, không ngờ Hoàng Phủ Nhân sống chết lôi kéo Song Song kiên quyết không buông tay, Hoa Chi Phá cũng không muốn làm người xấu phá hoại nhân duyên, hơn nữa Hoàng Phủ Nhân coi như là 'em vợ' của mình, chút mặt mũi còn cần cho. Đương nhiên, nếu chuyện tốt của Hoàng Phủ Nhân và Bạch Chi Song thành thì càng hoàn mỹ, hoàng hậu một nước đó, mình cũng coi như không khiến lão cha đã chết của Bạch Chi Song thất vọng.
Nói thế nào thì nhà bọn họ cũng coi như ra một hoàng hậu, vậy chắc là do mộ tổ có khói xanh (ý nói con cháu được phù hộ),nói thẳng ra là có thêm mặt mũi gấp bội, xét phía dưới cũng là hoàng thân quốc thích.
- Niệm Khanh, ngươi nói xem, nếu Hoàng Phủ Nhân và Song Song thành, vậy thế hệ tiếp theo của bọn họ phải làm sao? Hoàng Phủ Nhân lại là hoàng đế, nhất định phải có, nếu không thái tử từ nơi nào chạy ra được? Ôi, quốc gia này truyền cho ai đây! - Không nên trách Hoa Chi Phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419386/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.