- Chúng ta là ai? Hỏi thật hay, lão đại, ngươi nói xem, chúng ta là ai? - Nguyệt Chi Loạn chỉ cảm thấy ánh mắt Ly Tuyệt quét qua toàn thân nàng từ trên xuống dưới, lạnh thấu xương.
Tuyết Chi Lạc sống chết ôm tiểu thiếp nhà nàng, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi:
- Lão đại, ngươi nói xem, đây là cái gì? - Ánh mắt Du Lăng thật sự có lực sát thương, đây thật sự là nữ nhân thích cười yêu mị, thích trêu chọc người sao?
- Đúng vậy lão đại, ngươi nói mau, chúng ta có phải là yêu quái hay không? - Phong Chi Lâu thấy Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc đều vô sỉ đem bài khó vứt cho Hoa Chi Phá cũng vội vàng học tập ném qua. Dù sao thì nàng là lão đại mà! Loại thời khắc mấu chốt này đương nhiên cần nhờ nàng.
Hoa Chi Phá bị Niệm Khanh nhìn khiến trong lòng sợ hãi, lại thấy ba người kia đem loại đề khó ngàn năm ném cho mình chứ sống chết không chịu nói gì, bọn cầm thú này, không một tên có can đảm! Nàng phải nói như thế nào đây? Ăn ngay nói thật? Kết quả chắc sẽ không tốt đâu! Nếu không, nói rõ...
- Nếu đã bị các ngươi phát hiện thì ta cũng không che giấu nữa - Hoa Chi Phá nhắm mắt lại, vẻ mặt hồi tưởng - Ngàn năm trước, bên cạnh Dao Trì, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã biết rằng mình chạy trời không khỏi nắng. Niệm Khanh, ngươi không nhớ rõ sao?
Phong Chi Lâu ho khan một cái nắm lấy bả vai Nguyệt Chi Loạn, ôm ngực thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419326/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.