Chương trước
Chương sau
Phong Chi Lâu cảm thấy giấc ngủ vừa rồi phi thường thoải mái, nàng còn có thể hôn môi Vị Triều trong mộng, đáng tiếc đáng tiếc, nếu có thể đẩy ngã nữa thì tốt.
Nàng mở mắt ra thì lập tức thấy ba khuôn mặt phóng đại trước mắt.
- Các ngươi làm gì vậy? - Ba người Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt quỷ dị.
- Không làm gì cả, ta chỉ đang cảm thán, công thực thụ lại giấu diếm mà mặt đậm chất công lại không phải là công - Hoa Chi Phá nhìn khóe miệng hơi rách của Phong Chi Lâu thì rất cảm khái – Cuộc đời thật không thôi thổn thức! - Không ngờ Vị Triều lại là kiểu trong nóng ngoài lạnh, hơn nữa xem tình hình thì có vẻ là công, Lâu đệ gặp nguy hiểm.
- Chậc, sự thật thường khiến người ta khó tiếp nhận - Tuyết Chi Lạc đồng tình nhìn Phong Chi Lâu - Lâu đệ, ta cũng không nói gì đâu, những ngày tươi đẹp đang tới - Đương nhiên, tốt hay xấu thì chỉ có một con đường duy nhất.
Nguyệt Chi Loạn gật đầu:
- Lâu à, ngươi khiến người hiện đại chúng ta rất mất mặt, thật đáng buồn đáng tiếc! - Vỗ vỗ bả vai lão đại và Lạc Lạc, dậm mạnh chân đi ra ngoài. Gian tình dày đặc!
Phong Chi Lâu chỉ cảm thấy khó hiểu:
- Ba tên thần kinh! Đầu bị cửa hôn phải không! - Không phải ta chỉ uống nhiều một chút thôi sao? Sao lại bôi nhọ ta như vậy!
Nàng rời giường rửa mặt, hả, sao môi lại rách thế này? Chẳng lẽ lúc mơ hôn Vị Triều mà hiện thực lại cắn môi mình? Trời ạ, nàng sẽ không đói khát đến như vậy chứ! Phong Chi Lâu ngây người, nhưng sự thật khó biện minh, nàng chỉ có thể trầm mặc tiếp nhận sự thật này.
- Lâu, nhanh lên! Tứ đại hoa khôi triệu kiến! Chắc là muốn cho chúng ta thuốc giải, ngươi mau nhanh lên! - Nguyệt Chi Loạn ở bên ngoài thúc giục, nếu không thấy Phong Chi Lâu quần áo toàn thân không chút tổn hao thì nàng thật sự đã nghĩ đến chuyện Lâu đệ đã bị Vị Triều ăn sạch.
- Biết rồi, thúc giục cái khỉ mà thúc giục! - Phong Chi Lâu bĩu môi, con mẹ nó tỉnh dậy cũng không biết gọi ta, giờ còn thúc giục ta?
Ba người chờ Phong Chi Lâu chuẩn bị tốt rồi đi tới chỗ ở của tứ đại hoa khôi, cả đường đều không nói chuyện. Lúc nhìn thấy tứ đại hoa khôi nhàn nhã ngồi ở đình bên hồ ăn điểm tâm thì bốn người lại cảm thán một câu: Nhìn mỹ nữ ăn cũng là một loại hạnh phúc nhỏ bé. Đáng tiếc, nhìn thấy mấy thứ như cháo hoa kia thì lại ghét cay ghét đắng.
Du Lăng vừa thấy bốn người thì lập tức buông bát đũa, ánh mắt lướt tới Phong Chi Lâu, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng.
- Phong Chi Lâu, miệng của ngươi sao vậy? - Không thể nào? Mới một buổi tối thôi mà, Vị Triều và nàng ta sẽ không phát triển đến bước cuối cùng luôn chứ! Du Lăng nói xong, mặt không biểu cảm nhìn về phía Vị Triều vẻ mặt thản nhiên, chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều?
Ly Tuyệt và Niệm Khanh cũng rất tò mò, chậc chậc, nhanh như vậy?
Phong Chi Lâu ngượng ngùng trước ánh mắt soi mói của Du Lăng, chẳng nhẽ trả lời là nàng tự kỷ trong mộng với Vị Triều nên tự cắn mình sao!
- Bị đánh!
- Bị phỏng!
Phong Chi Lâu và Vị Triều cùng mở miệng, nhưng hai đáp án lại không giống nhau.
Hả? Vì sao Vị Triều lại nói như vậy? Phong Chi Lâu không hiểu.
Vị Triều cũng hận không thể tự vả cái miệng rộng của mình, cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi, nhiều chuyện như vậy làm gì!
Có câu có tật giật mình, nghĩ lại cũng thấy rất có đạo lý.
- Ah, thì ra là bị đánh sau đó lại bị phỏng, đúng không? - Du Lăng tỷ tỷ rất kích động và cực hưng phấn, mùa xuân của Vị Triều muội muộn đã tới rồi sao? Như vậy cũng tốt, Phong Chi Lâu tuy rằng miệng lưỡi ti tiện nhưng vào lúc thời điểm mấu chốt vẫn hành động rất tích cực, tối thiểu cũng không phải là người nhu nhược.
- Ha ha, đại khái là vậy, ha ha - Phong Chi Lâu rất xấu hổ, sao nàng có cảm giác ánh mắt của mọi người đều rất kì quái? Nàng không làm gì mà!
Niệm Khanh nhìn Phong Chi Lâu rồi lại nhìn Vị Triều, như nghĩ ra cái gì rồi mỉm cười không nói gì thêm.
Ly Tuyệt im lặng ăn cháo hoa, nàng sợ nhìn tiếp thì cháo trong miệng nàng sẽ phun ra hết.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, có lẽ chỉ có Phong Chi Lâu là không rõ.
Giấu đầu lòi đuôi, câu này chính là để nói Vị Triều.
Từ sau khi Vị Triều gặp Phong Chi Lâu thì hai chữ bình tĩnh đã cuốn theo chiều gió lâu rồi. Không bị Phong Chi Lâu làm tức chết đã là có công lực rất cao thâm rồi.
- Đây chính là đan dược đặc chế của người nào đó, cam đoan các ngươi thuốc đến bệnh trừ - Du Lăng lấy ra bình dược Vị Triều đưa mình, rất khẳng khái nói.
Tứ cầm thú nhìn thấy thuốc thì mắt sáng quắc, không chút khách khí cướp lấy, mỗi người một viên.
- Nếu chuyện này đã xong, có phải là chúng ta nên nói đến chuyện tỷ thí thanh lâu hay không? - Niệm Khanh xem chán rồi cũng không định chỉnh các nàng nữa, dù sao cũng là người của mình, chết không đúng, người của mình trên danh nghĩa, đôi khi cũng cần phải tự bao biện một chút.
Bốn cầm thú nghẹn lời nhìn lẫn nhau, thiếu chút nữa các nàng đã quên chuyện này.
- Các ngươi có nắm chắc không? – Lúc Niệm Khanh hỏi câu này thì cơ bản nàng cũng không ôm hi vọng, hơn nữa, dù thua nàng cũng không định cho các nàng đi bán thân, Vị Triều chắc chắn là người đầu tiên không đồng ý, nhìn tư thế của Du Lăng thì chắc cũng sẽ phản đối, Ly Tuyệt vẫn là đứa trẻ ngoan, chuyện tổn hại đến đạo lý thì nàng cũng không thể mặc kệ chứ đừng nói đến chuyện bắt người lương thiện đi làm ca kỹ. Về phần nàng... như Hoa Chi Phá thì dù bán cũng không thể có giá tốt, vẫn nên vỗ béo rồi nói sau.
Ly Tuyệt, Du Lăng, Vị Triều nghe xong lời của Niệm Khanh thì cũng lộ ra bộ dạng rất nghiêm túc nhìn bốn cầm thú.
Nắm chắc mới là lạ! Vị Triều thổi tiêu, Ly Tuyệt vẽ tranh viết thư pháp, Niệm Khanh đàn cổ cầm, Du Lăng múa, bốn cầm thú không học nổi một cái nào nên khẳng định là không thể dùng những tài nghệ này, còn bản thân thì thật sự không biết có tài nghệ gì! Cho dù có cũng không có thiết bị cho các nàng dùng để tỷ thí!
- Chuyện này... theo ta cảm nhận, tỷ lệ thắng của chúng ta kém hơn cả chuyện cưới được công chúa, cơ bản là không có khả năng – Lời Hoa Chi Phá vẫn rất nhún nhường, không còn cách nào khác, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mắt xoay ngang xoay dọc nhưng nhất định không nhìn Niệm Khanh. Nói đùa gì vậy, Niệm Khanh là lão đại, đương nhiên là do lão đại ứng phó rồi, hơn nữa nữ nhân này phúc hắc, các nàng cũng không phải mới chỉ mắc mưu một lần.
Niệm Khanh nghe xong lời của Hoa Chi Phá thì ngẩn người, tỉ mỉ đánh giá nàng:
- Cưới công chúa? Chỉ bằng ngươi?
Này này, tuy rằng ta biết là không có khả năng nhưng ngươi cũng không cần dùng loại ánh mắt coi rẻ đó nhìn ta chứ! Này! - Hoa Chi Phá đang muốn cãi lại vì mặt mũi của mình thì đã nghe thấy tiếng Du Lăng truyền đến:
- Niệm Khanh, không thể nói như vậy, có một số việc không thể nói chắc chắn, ta thấy Hoa Chi Phá vẫn rất có triển vọng!
Du Lăng quả nhiên là đồng chí tốt! Thật tinh mắt!
- Tất nhiên, nếu nàng công chúa kia mù mắt – Du Lăng nói xong cũng không quên khiêu khích nhìn Niệm Khanh - Niệm Khanh, nếu thực sự có công chúa coi trọng Hoa Chi Phá thì ngươi nói xem, nàng mù hay không mù?
Holy Fuck! Du Lăng, đồ yêu nghiệt nhà ngươi, lại bôi xấu ta như vậy, quả nhiên tứ đại hoa khôi không có một ai là người tốt, là ta quá ngây thơ rồi - Hoa Chi Phá bi ai nghĩ.
- Vậy ngươi nói xem, nếu có một sát thủ hàng đầu coi trọng Tuyết Chi Lạc thì nàng mù hay không mù? - Niệm Khanh mặt lạnh phản kích.
Niệm Khanh và Du Lăng chiếu tướng lẫn nhau không chút nhường nhịn, đến khi hai người bật cười thì bầu không khí mới dịu đi.
Hoa Chi Phá đang định hỏi rõ ràng thì bụng nàng lại đột nhiên không thoải mái, sắc mặt cũng dần biến đổi. Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn cũng thế, chỉ cảm thấy một trận quặn đau trong bụng, các nàng đang rất thương nhớ nhà vệ sinh.
- Chuyện này...các ngươi cứ chờ đi! Không còn việc gì thì chúng ta đi trước - Hoa Chi Phá đã sắp không cố được nữa, đi như chạy, theo sau là Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn đều có vẻ mặt nhăn nhó, mục tiêu: Nhà vệ sinh.
Phong Chi Lâu nhìn bộ dạng ba người thì đầy khó hiểu, khẩn cấp như vậy sao? Nhưng vẫn đi theo.
Nhìn Phong Chi Lâu rời đi cùng khuôn mặt càng ngày càng đen, Ly Tuyệt, Niệm Khanh và Du Lăng tán thưởng không thôi, chỉ có sắc mặt Vị Triều là vẫn như thường.
- Thuốc có tác dụng phụ cũng là bình thường - Vị Triều giải thích.
- ...... - Ba người không nói gì.
Nào có loại thuốc nào có tác dụng phụ khiến người ta biến thành mặt than đen? Là ngươi trả thù mới đúng! Bởi vì một câu người da đen kia của Phong Chi Lâu! - Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Du Lăng im lặng không nói gì - Xem ra vẫn nên tránh chọc phải Vị Triều thần bí, không sợ bị Vị Triều hạ độc, chỉ sợ nàng khiến cho ngươi không còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Nếu có lúc mình cũng mang một cái mặt đen hoặc đầy nốt đỏ thì thật sự làm sao có thể đi gặp người!
Nữ nhân, luôn rất để ý đến dung mạo của bản thân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.