Phong Chi Lâu cảm thấy giấc ngủ vừa rồi phi thường thoải mái, nàng còn có thể hôn môi Vị Triều trong mộng, đáng tiếc đáng tiếc, nếu có thể đẩy ngã nữa thì tốt.
Nàng mở mắt ra thì lập tức thấy ba khuôn mặt phóng đại trước mắt.
- Các ngươi làm gì vậy? - Ba người Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt quỷ dị.
- Không làm gì cả, ta chỉ đang cảm thán, công thực thụ lại giấu diếm mà mặt đậm chất công lại không phải là công - Hoa Chi Phá nhìn khóe miệng hơi rách của Phong Chi Lâu thì rất cảm khái – Cuộc đời thật không thôi thổn thức! - Không ngờ Vị Triều lại là kiểu trong nóng ngoài lạnh, hơn nữa xem tình hình thì có vẻ là công, Lâu đệ gặp nguy hiểm.
- Chậc, sự thật thường khiến người ta khó tiếp nhận - Tuyết Chi Lạc đồng tình nhìn Phong Chi Lâu - Lâu đệ, ta cũng không nói gì đâu, những ngày tươi đẹp đang tới - Đương nhiên, tốt hay xấu thì chỉ có một con đường duy nhất.
Nguyệt Chi Loạn gật đầu:
- Lâu à, ngươi khiến người hiện đại chúng ta rất mất mặt, thật đáng buồn đáng tiếc! - Vỗ vỗ bả vai lão đại và Lạc Lạc, dậm mạnh chân đi ra ngoài. Gian tình dày đặc!
Phong Chi Lâu chỉ cảm thấy khó hiểu:
- Ba tên thần kinh! Đầu bị cửa hôn phải không! - Không phải ta chỉ uống nhiều một chút thôi sao? Sao lại bôi nhọ ta như vậy!
Nàng rời giường rửa mặt, hả, sao môi lại rách thế này? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419301/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.