Ba ngày sau tứ chích cầm thú sống có thể gọi là dễ chịu, mỗi ngày có thịt ăn, mỗi ngày không phải làm, ngay cả huấn luyện cũng không, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, lúc nhàm chán lại bắt đầu nói khoác, đi dạo quanh Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, làm quen những cổ nhân có tham vọng vì nhân loại mà hiến thân, mọi người cùng nhau nói chuyện lý tưởng sống, về cuộc sống, những ngày này bốn người sống rất thỏa thích.
Chỉ là nhìn không thấy tứ đại hoa khôi khiến các nàng thật sự có chút tưởng niệm.
Tứ cầm thú trải qua chuyện này thì rốt cục đã hiểu, người hiền lành dễ bị bắt nạt là tuyệt đối chính xác, thi thoảng khởi nghĩa một chút, nhìn xem, chẳng phải tứ đại hoa khôi cũng không có biện pháp đụng tới các nàng sao!
Không phải không thèm nhìn chúng ta sao? Không sao cả, ta cũng không để ý - Tứ đại cầm thú hạ quyết tâm, trừ khi tứ đại hoa khôi mở miệng trước, không thì có chết cũng không đi tìm các hoa khôi. Các nàng gọi đây là cốt khí, tuyệt đối không phải là vì sợ tứ đại hoa khôi trả thù nên mới kiếm đường tránh xa.
Không thể trêu vào, chẳng nhẽ ta không trốn được sao!
Hoa Chi Phá thức dậy vào sáng sớm, buồn ngủ díp mắt, lại bị tiếng la kinh thiên động địa của Phong Chi Lâu ép tỉnh:
- Lão đại! Ngươi bị quỷ ám? Mặt của ngươi...
Hoa Chi Phá nửa tỉnh nửa mê bị nàng làm cho hoảng sợ, Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn cũng bị đánh thức.
- Lâu chết tiệt! Quỷ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419294/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.