Tái Kim Hoa vốn có ý tưởng thị uy một cái với bốn hoa khôi, nhưng không ngờ bốn cầm thú bất tử lại tới nơi này tìm vui, bây giờ chuyện thế này không phải như tự tát vào mặt mình sao! Tứ đại hoa khôi vốn đã bị Tái Kim Hoa làm cho tâm tình buồn bực, bốn tên cầm thú lại còn dám gạt các nàng mà vụng trộm đến chơi thanh lâu của đối thủ một mất một còn, không phải là vội vàng muốn đầu thai sao! Không thể không tức giận! Nếu không phải tứ đại hoa khôi có công phu kiềm chế cao thì các nàng hận không thể dùng chén trà ném từ trên lầu xuống chết tươi các nàng. Vì mặt mũi, ta nhịn! Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn căn bản không biết 'đối tượng'của các nàng đang ở trên lầu nhìn, nếu không làm sao còn có gan đứng đây, đã sớm ôm đầu chạy trốn. Dù sao mấy ngày nay bốn người ở đây, đối với tứ đại hoa khôi không còn đơn giản chỉ là ngưỡng mộ, mà là e ngại, nữ nhân quá mạnh mẽ thì chúng ta chỉ có thể nhu nhuyễn... không thể làm được gì, chỉ còn thiếu nước không chút lo ngại giơ cổ ra. Vô Thương nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó lại cố ý như vô tình nhìn lên một gian trên lầu, như chợt nhớ tới điều gì rồi nói với bốn người: - Nếu Vô Thương đoán không sai thì bốn vị công tử chính là những người lần trước ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu đã vì tứ đại hoa khôi mà bênh vực lẽ phải, tứ công tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt? - Kỳ thật không ít người ở đây biết bốn vị tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt, dù sao cũng là khách làng chơi, người ở đây cơ bản đều đã từng đến Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, mà không ít người biết sự kiện Thiên Nặc Bảo oanh liệt ngày ấy. - Chuyện này... - Hoa Chi Phá cười cười từ chối cho ý kiến, ba người còn lại cũng làm như không nghe thấy. - Thì ra thật sự là bốn vị công tử, Vô Thương thật thất lễ - Vô Thương hơi nhún người, cười nói. - Ha ha, Vô Thương cô nương đừng nghiêm trọng như vậy - Phong Chi Lâu thấy mỹ nữ hành lễ với mình thì đột nhiên cảm thấy địa vị bản thân lập tức được nâng cao, từ lúc đến đây nàng chưa từng được hưởng thụ qua loại đãi ngộ này! – Huynh đệ chúng ta đều là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ là nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không thể chùn bước) - Nói xong không quên tiêu sái mở quạt, ta quạt này. - Thì ra là tứ công tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt, xem ra mị lực của Vô Thương nhà chúng ta cũng thật phi phàm, ngay cả bốn người các ngươi cũng đến đây! Nhưng ta nghe nói bốn vị kia hình như là tiểu tư ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, giờ tận mặt nhìn thấy thì ta dám khẳng định lời đồn kia là bịa đặt, bốn vị công tử này trông dáng vẻ đường hoàng như vậy, sao có thể là tiểu tư? - Tú bà vừa nghe đến tên bốn người đã nghĩ đến sự kiện Thiên Nặc Bảo - Phượng tỷ từng một lần trở thành trò cười trong các thanh lâu ở Ô Tô, tứ đại hoa khôi cũng có hôm nay! Công tử? Công tử chó má gì! Chỉ là bốn tên tiểu tư, gọi bọn hắn là công tử cũng đã là nể mặt bọn hắn! Bốn cầm thú đầu chảy một giọt mồ hôi, từ lúc nào các chị đây cũng thành người nổi tiếng? Chỉ có điều, tú bà này hình như đang thăm dò gì đó? Có mục đích gì đây? - Nếu bốn vị công tử có thể được Vô Thương của chúng ta thưởng thức thì mụ mụ ta cũng không ép buộc, chỉ là có chuyện ta nhất định phải hỏi - Tú bà híp mắt, nâng cao âm lượng, cười hiền lành - Mụ mụ ta muốn biết, Vô Thương của chúng ta với tứ đại hoa khôi, bên nào nhẹ bên nào nặng? Ai hơn ai kém? - Tuy rằng trong thâm tâm tú bà thấy bốn vị công tử trưởng thành không hề xấu, nhưng so với chuyện chửi bới tứ đại hoa khôi thì không thể sánh bằng, hơn nữa nếu như bọn họ là người của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu thì càng không cần phải khách khí! Bốn cầm thú nghe xong lời này thì không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, lời này... là ý đồ hiểm ác! Nếu nói tứ đại hoa khôi không tốt mà truyền đến tai các nàng thì bốn cầm thú có thể sống tiếp sao? Còn nếu nói Vô Thương không tốt thì không phải chỉ thẳng vào mũi người ta mà mắng sao? Cũng không phải đồ ngu thì sao có thể làm loại chuyện đó! Người có mặt ở đây nghe xong lời này cũng thầm kinh hãi, vốn đang đố kỵ với bốn người kia nhưng ngẫm lại nếu mình lên đó rồi tú bà hỏi vấn đề này thì thật đúng là không trả lời nổi! Không muốn đắc tội với tứ đại hoa khôi lại càng không muốn đắc tội với nữ nhân rất tiềm năng này. Bốn người liếc nhau, là lai giả bất thiện (chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến)! Lão đại, còn không mau lên đài! - Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn dùng ánh mắt ám chỉ. Sao các ngươi không đi! - Hoa Chi Phá khinh bỉ nhìn lại. Gọi ngươi là lão đại thì tất nhiên là ngươi đi! - Ba người coi như chuyện đương nhiên. Hự! Vô sỉ! - Vô Thương cô nương dung mạo như tiên tử, tứ đại hoa khôi khuynh quốc khuynh thành, tư vị khác nhau thì không thể so sánh với nhau. Là như vậy, không thể dùng lời nói để miêu tả, chỉ dùng cảm thụ của mọi người để cảm nhận, dù sao thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Lời của Hoa Chi Phá đầy vòng vo, đáng tiếc tú bà không muốn buông tha nàng. - Như vậy thì ai là Tây Thi của Hoa công tử? Chẳng lẽ thật sự là Niệm Khanh cô nương? Lời nói hùng hồn ngày đó ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu của Hoa công tử, mụ mụ ta cũng có nghe qua một chút. Ta giết cả nhà ngươi! Ngươi biết rồi còn hỏi ta! Hảo cảm của Hoa Chi Phá đối với Phẩm Hương Các đã xuống đến mức thấp nhất, tú bà cái gì? Có tố chất gì chứ? Công khai khiêu khích hả! - Niệm Khanh cô nương ung dung đẹp đẽ quý phái, cầm kĩ vô song, chim sa cá lặn, ta chung tình với nàng thì có gì không phải? - Hoa Chi Phá hiển nhiên cũng không định cho tú bà sắc mặt hoà nhã - Bản công tử chưa lập gia đình, Niệm Khanh cô nương chưa gả, cho dù ta quý nàng thì cũng là chuyện thường tình. - Ý công tử là Vô Thương của chúng ta kém Niệm Khanh? – Mặt tú bà lập tức đen, nhìn về phía ba người còn lại - Ba vị công tử Phong Tuyết Nguyệt nghĩ thế nào? Chẳng lẽ các ngươi cũng chung tình với ba vị hoa khôi còn lại? - Lời này vừa nói ra lại xuất hiện một tràng ồ à vỡ òa, được được, bốn tiểu tư phối với bốn hoa khôi, si nhân nói mộng (mê muội mù quáng)! - Bản công tử nổi tiếng là người không nói lời hai nghĩa, Ly Tuyệt, ta đã định rồi! - Nguyệt Chi Loạn nhìn lão đại làm náo động như vậy cũng không giấu được tâm lý muốn biểu diễn, mở miệng nói. Dù sao lời này cũng không phải là nói dối vì nàng vốn thực sự có thích Ly Tuyệt, bây giờ ở trong hoàn cảnh này sao có thể là phá vỡ phong thái bản thân? - Hồng y Du Lăng tuyệt đẹp, ngoài nàng ra, không ai có thể mặc ra phong thái của màu đỏ. Bản công tử chỉ cần một mình nàng! - Tuyết Chi Lạc lạnh nhạt nói, cục diện này đã không thể cứu vãn, nàng thoải mái thừa nhận. Phong Chi Lâu thấy ba người thổ lộ, cũng sảng khoái: - Vị Triều là trăng sáng trong lòng ta, chỉ có nàng mới có thể chiếu sáng lên cuộc đời ta! - Ta đã bị Vị Triều sờ qua, sao có thể quên đi? Không có khả năng! Lời của bốn người khiến cục diện khó khăn tự động xoay chuyển, ai có thể ngờ bốn người lại vô liêm sỉ thừa nhận như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt công chúng! Trừ bỏ Nặc cục cưng thì từ trước đến nay chưa từng có ai có trước mặt nhiều người dám thừa nhận hắn thích một kĩ nữ thanh lâu như thế, cho dù đó có là tứ đại hoa khôi! Tứ đại hoa khôi lại có bối cảnh, có người làm chỗ dựa cho các nàng, như vậy thì các nàng có thể chỉ là kĩ nữ thôi sao? Đương nhiên mọi người không biết chân tướng nên không dám khẳng định chắc chắn như vậy. - Tứ đại hoa khôi đã là hoa cúc hôm nay, sao có thể đánh đồng cùng Vô Thương của chúng ta! Vô Thương của chúng ta đang ở tuổi thanh xuân, bốn các nàng sao có thể bằng được! - Tú bà mặc kệ, ở địa bàn của bà lại dám nói tốt cho tứ đại hoa khôi, chán sống. Còn có lão bản trên lầu nhìn nữa, vốn là ra oai phủ đầu tứ đại hoa khôi, nay lại bị bốn người này làm thành như vậy, chẳng phải sẽ để tứ đại hoa khôi chê cười lại? - Vị... bác gái này, nếu tứ đại hoa khôi là hoa cúc hôm nay thì chẳng phải ngươi nên cảm tạ cúc hoa (hậu môn) sao? - Hoa Chi Phá nghe nàng nói bậy về Niệm Khanh thì miệng cũng bắt đầu ác độc lên. - Cúc hoa? Bằng bà ta thì phải là đậu hũ hoa! - Phong Chi Lâu cười nhạo liếc tú bà một cái, tiếp lời. - Đậu hũ hoa? Lâu, mắt ngươi sao vậy? Rõ ràng đã phải là bã đậu! - Tuyết Chi Lạc lắc đầu - Lần sau xem chuẩn một chút hãy nói, ngươi nói thế không phải là vũ nhục đậu hũ hoa rồi sao! - Trời, ta nói ngươi này lão thái thái, ngươi đã bước một chân vào quan tài rồi còn làm nghề này, thật là ông trời cũng thấy xót thương! Ta thấy ngươi chắc chắn không phải là thanh quan phải không? Cũng phải, trời cho ngươi khuôn mặt này mà làm thanh quan thì thật không có đạo lí. Hơn nữa tuổi của ngươi khiến ta choáng ngợp, cánh tay ngọc của ngươi hẳn là đã cho vạn người gối đầu rồi phải không? Nếu chưa được thì ngươi cần phải cố gắng thêm! – Lời này của Nguyệt Chi Loạn có thể nói là ác độc đến cực điểm, không còn cách nào khác, nàng là người hạ màn nên tất nhiên cần ngoan độc hơn mấy người trước. - Được lắm! Ta thấy các ngươi là đến quấy rối! - Tú bà nghe xong lời này phát hỏa – Chỉ là bốn tiểu tư, làm nổi công tử cái gì? Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài cho ta! – Lại...lại dám nói nàng như vậy! Thẹn quá hóa giận. Vô Thương lạnh lùng đứng một bên nhìn như tất cả những chuyện này đều không can hệ đến nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]