Để cưới Phượng tỷ cần phải có dũng khí, nhưng hiển nhiên là Thiên Nặc Bảo không thiếu dũng khí, người này ở trong mắt tứ đại cầm thú thì cái hắn khuyết thiếu là nhãn lực, nhưng cũng bởi vì có hắn nên mới cứu vớt được trái tim của Phù Dung và Phượng tỷ.
Mỗi nữ nhân đều là một bông hoa, không có bông hoa đẹp nhất, chỉ có bông hoa thích hợp nhất.
Phượng tỷ và Phù Dung chính là đóa hoa thích hợp nhất với Thiên Nặc Bảo, bởi vì ở trong mắt hắn thì hai người chính là tuyệt sắc mà trên trời dưới đất không thể tìm thấy được nữa.
Thiên Nặc Bảo rất kích động, chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn tay trái nắm Phù Dung, tay phải nắm Phượng tỷ, cuộc sống của hắn quả thực quá tốt đẹp!
- Phượng tỷ, ngươi còn lo lắng chuyện gì? Trên đời này không còn ai có thể thích hợp với ngươi hơn ta, vẻ đẹp của ngươi chỉ có ta mới hiểu được. Gả cho ta thì ngươi sẽ là Thế Tử Phi, tương lai sẽ là Vương Phi, ngươi và Phù Dung là tình yêu cuộc đời này của ta, có ngươi, có nàng, không còn nữ nhân nào có thể lọt vào mắt ta! - Còn có ai có thể có được sắc đẹp của ngươi và Phù Dung!
Phượng tỷ rối rắm, Thế Tử Phi? Vương Phi? Hình như thật không tồi! Nhưng còn Phá Phá... nàng liếc trộm Hoa Chi Phá, nụ cười 'đau khổ' kia...chuyện này nàng nên làm sao đây! Thật nan giải!
- Phượng tỷ, vì sao không trả lời ta? Chẳng lẽ...ngươi có người thai hoan (để ý)? - Là ai? Là ai khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419272/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.