Hai con tuấn mã chở chủ nhân của chúng phi nhanh trên quan đạo rộng lớn, chẳng mấy chốc đã khuất xa.
Thiên Phong và Bình An như những cái bóng, giữ khoảng cách không xa không gần, lặng lẽ theo sau.
Hưng Nguyên Đế vẫn đứng đó, dõi mắt nhìn thật lâu, ánh mắt của ông đã sớm trống rỗng.
Cuối cùng, vẫn là Chiêu Dương Trưởng Công chúa mở lời trước:
“Hoàng huynh, hồi cung thôi.”
Trên đường về cung, Hưng Nguyên Đế hỏi Chiêu Dương Trưởng Công chúa:
“Hoàng muội, A Diệu có phải sẽ không bao giờ quay lại kinh thành nữa?”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa vừa trách huynh trưởng hồ đồ, vừa thấy thương cho ông. Bà trầm mặc một lúc rồi nói:
“Hoàng huynh và A Diệu là phụ tử, huyết thống là thứ không bao giờ có thể cắt đứt. Sau này, Hoàng huynh hãy chăm chỉ làm việc cần chính yêu dân, thực thi tốt Tân Chính, từ hải ngoại mang về nhiều thứ có lợi cho bách tính. A Diệu dù ở nơi đâu cũng sẽ nhìn thấy những thay đổi ấy. Lâu ngày, có lẽ con bé sẽ nghĩ đến mà trở về thăm chúng ta. Hoàng huynh cũng biết, A Diệu là đứa trẻ hiền lành hơn ai hết.”
“Trẫm biết, trẫm biết…”
Hoàng đế đột ngột cưỡi ngựa ra khỏi thành, sớm đã kinh động bá quan. Lúc này, rất nhiều đại thần tụ tập trước cung môn, vừa đoán già đoán non, vừa lo lắng không yên.
Hưng Nguyên Đế không có tâm trạng nói chuyện, chỉ ra hiệu cho Tôn Nham ở lại giải thích vài lời, rồi hồi Càn Thanh Cung.
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3741724/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.