Tân Diệu nhìn Hưng Nguyên Đế với vẻ mặt băng lãnh, chỉ cảm thấy hắn giống như một người hoàn toàn xa lạ.
Một lần ngã xuống nước, thật giống như đã biến thành một người khác vậy. Ý nghĩ này vừa lóe lên, trái tim Tân Diệu liền khẽ rung động.
Nếu không phải vì nàng ngẫu nhiên bị nhầm lẫn thành Khấu Thanh Thanh, có lẽ nàng sẽ không dám nảy sinh suy đoán táo bạo như thế này. Nhưng đối diện với Hưng Nguyên Đế lúc này, nàng không thể không nghĩ đến điều ấy.
Có lẽ... ông ta cũng không còn là ông ta nữa sao?
Hưng Nguyên Đế lại không cho Tân Diệu cơ hội để xác nhận:
“Tân Diệu, ngươi cuồng vọng, vô quân vô phụ, phạm tội bất kính nghiêm trọng, ban ba thước lụa trắng...”
Tân Diệu không đợi Hưng Nguyên Đế nói xong, liền quay người bỏ chạy.
Hành động của nàng quá đột ngột, khiến những nội thị định bước lên đều ngây người.
Bị Hoàng thượng ban c.h.ế.t mà dám chạy trốn, chuyện ly kỳ như thế này bọn họ chưa từng gặp qua!
Đại Thái giám Lý Duy cũng chưa từng thấy qua, ngây ra một lúc rồi cất giọng cao vút hét lớn:
“Mau! Người đâu, bắt lấy Tân Diệu!”
Thị vệ bên ngoài điện nghe tin liền hành động.
Tân Diệu lập tức lựa chọn bỏ chạy, nắm bắt cơ hội quý báu khi thị vệ chưa kịp vây quanh, lao thẳng về phía hậu uyển.
Thị vệ đuổi theo phía sau đành phải dừng chân, giao nhiệm vụ truy bắt lại cho nội thị.
Đây chính là lý do Tân Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3741702/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.