Hai chữ “đánh chết” vừa dứt, đại điện bỗng trở nên tĩnh lặng vô cùng. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cúi đầu sát đất, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tạ ơn Hoàng thượng ban ân.”
Hưng Nguyên Đế lạnh lùng nhìn thanh niên vẫn ung dung như cũ, cơn giận dữ dội trong lòng như muốn phá tan lồng n.g.ự.c mà không thể nào tiêu tán.
Chẳng bao lâu, Hạ Thanh Tiêu bị kéo ra ngoài.
Hưng Nguyên Đế đứng dậy, tự mình đi xem xét hình phạt.
Bách quan lặng lẽ đi theo, trên đường nhỏ to bàn tán, xì xào không ngớt.
Tạ Chưởng viện đi chậm lại, khẽ dặn dò một vị quan viên.
Vị quan viên gật đầu, lặng lẽ rời khỏi đám đông, chạy thẳng đến Hàn Lâm Viện.
Lúc này, Tân Diệu đang ở trong phòng làm việc lật xem sách thì nghe tiếng gọi dồn dập vang lên.
“Tân Đãi chiếu, Tân Đãi chiếu!”
Nàng đứng dậy bước ra, nhìn vị quan viên thở hổn hển: “Vương đại nhân?”
Quan viên xua tay, hạ giọng nói: “Chưởng Viện đại nhân nhờ ta chuyển lời, Trường Lạc Hầu Hạ Thanh Tiêu vì tội khi quân vọng thượng, Hoàng thượng đã truyền lệnh kéo ra ngoài Ngọ Môn đánh chết!”
“Cái gì?” Tân Diệu sững sờ, trong khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ cũng ngừng lại.
Hạ đại nhân khi quân vọng thượng?
Sau thoáng ngỡ ngàng, Tân Diệu nhanh chóng tỉnh táo, vừa bước nhanh ra ngoài vừa hỏi: “Hạ đại nhân phạm phải tội gì?”
Quan viên kể sơ qua chuyện Tạ Dương: “Tạ Dương dám can gián, nhiều lần làm Hoàng thượng nổi giận. Lần ấy can gián không thành, say rượu buột miệng mà bị giam vào ngục. Phụ thân của Tạ Dương trước kia vì trị thủy mà hy sinh, Hạ Trấn Phủ Sứ có lẽ vì thương cảm cho hai thế hệ trung nghĩa nhà họ Tạ nên nhất thời hồ đồ...”
Tân Diệu nghe rõ đầu đuôi, đã ra khỏi Hàn Lâm Viện, bắt đầu chạy nhanh như bay.
Quan viên cố sức đuổi theo phía sau, nhưng không kịp, đành bước đi chậm rãi.
Lời nhắn đã truyền, việc sau đó ông, một quan viên nhỏ bé, không thể can dự được nữa.
Ngoài Ngọ Môn, theo quy củ mà kiểm tra nghiêm ngặt. Vì Hưng Nguyên Đế tự mình giám sát nên tốc độ rất nhanh. Sau khi thái giám Tôn Nham tuyên đọc ý chỉ đánh trượng, giáo úy Cẩm Y Vệ vung cây gậy lớn bọc sắt đỏ, mạnh mẽ giáng xuống.
Hoàng thượng đã ra lệnh đánh chết, nên khi ra tay tất nhiên không cần nương tình.
Trong bách quan, có vài người từng thân thiết với Tạ Dương thấy cảnh này thì không nỡ, nhưng nghĩ đến ác danh của Cẩm Y Vệ lại cố đè nén chút đồng cảm xuống. Còn phần lớn quan viên khác thì lộ vẻ hả hê, nghĩ rằng Cẩm Y Vệ ngông cuồng tự tác cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Mạnh Tế tửu định bước ra cầu tình thì bị Tạ Chưởng viện kéo lại.
Mạnh Tế tửu nhíu mày nhìn bạn cũ.
Tạ Chưởng viện không nói gì, chỉ chỉ về hướng Hàn Lâm Viện.
Mạnh Tế tửu ngẩn ra một chút, hiểu ý: Đây là đi cầu cứu Tân Đãi chiếu.
Hạ Thanh Tiêu giữ chức Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ, vì cứu Tạ Dương mà tráo đổi sự thật, đúng là tội khi quân không thể chối cãi, hơn nữa càng khiến Hoàng thượng phẫn nộ hơn so với thần tử thường. Nếu họ cầu tình, không chỉ hại đến bản thân mà e rằng cũng vô ích.
Trong tình cảnh này, chỉ có Tân Diệu mới có thể cứu được Trường Lạc Hầu.
Cây gậy lớn giơ cao, rồi mạnh mẽ giáng xuống, phát ra âm thanh khiến người ta rợn cả da đầu.
Hạ Thanh Tiêu nhắm mắt, chịu đựng nỗi đau dữ dội.
Thân thể rất đau, nhưng lòng càng đau hơn.
A Diệu sẽ buồn lắm, đúng không?
Từ nay về sau, trên con đường ấy, chỉ còn lại A Diệu một mình băng qua gai góc. A Diệu liệu có lại u sầu, tự làm tổn thương bản thân không?
A Diệu, A Diệu... Hắn nhẹ gọi cái tên mà chưa bao giờ dám đường hoàng thốt lên, thân thể dường như cũng bớt đau hơn. (Ahuhu, khóc rồi – lời Editor)
“Bệ hạ!” Một tiếng thét vang lên. Trong tình cảnh này, giọng nữ lại càng nổi bật.
Hạ Thanh Tiêu đột nhiên mở bừng mắt.
Khuôn mặt hắn bị ép quay sang một bên, chỉ có thể dựa vào âm thanh để tưởng tượng ra dáng vẻ của Tân Diệu lúc này.
Tân Diệu thẳng tiến đến trước mặt Hưng Nguyên Đế, bị chặn lại khi còn cách một đoạn.
Hưng Nguyên Đế thấy Tân Diệu xuất hiện, nhíu mày, ra hiệu cho thị vệ để nàng tiến đến gần.
“Tân Đãi chiếu sao lại tới đây?”
Tân Diệu quỳ xuống, ngước nhìn thiên tử với vẻ mặt trầm trọng:
“Vi thần nghe nói Bệ hạ hạ chỉ xử trượng bích đại nhân Hạ Thanh Tiêu ngoài Ngọ Môn, không rõ Hạ đại nhân phạm lỗi gì?”
Ánh mắt Hưng Nguyên Đế lạnh lùng:
“Ngươi đến xin tha cho Hạ Thanh Tiêu sao?”
“Hạ đại nhân từng cứu mạng vi thần, nghe tin ngài gặp nạn, vi thần không thể khoanh tay đứng nhìn. Vi thần rất khó hiểu, Hạ đại nhân điều tra tham ô, thúc đẩy Tân Chính, luôn tận tụy cẩn trọng. Hôm nay đã phạm lỗi gì mà bị xử phạt nặng nề đến vậy?”
“Nặng nề sao?” Hưng Nguyên Đế chỉ tay về phía Hạ Thanh Tiêu, “Hắn khi quân vọng thượng, dối trên lừa dưới. Trượng bích đã là ta nể tình hắn có công mà khoan dung, nếu không đáng lẽ phải xử lăng trì!”
“Khi quân?” Tân Diệu lộ vẻ nghi hoặc.
Hưng Nguyên Đế quét mắt nhìn Tôn Nham.
Tôn Nham khẽ hắng giọng:
“Tân Đãi chiếu, ngài không hiểu rõ tình hình. Hạ Thanh Tiêu đã lén thả tội thần bị Bệ hạ đích thân hạ lệnh giam vào Chiếu Ngục, dùng xác người khác để thay thế. Hắn thân là Bắc Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ mà hành xử như vậy, chẳng phải là khi quân sao? Được chịu hình phạt trượng bích đã là Bệ hạ nhân từ rồi…”
Tôn Nham giải thích thay Hưng Nguyên Đế, ánh mắt vô thức liếc về phía Tạ Dương đang quỳ bên cạnh.
Tân Diệu nhạy bén nhận ra, liền nhìn theo, lập tức sững sờ khi thấy rõ dáng vẻ của Tạ Dương.
Dù đã qua bao năm, Tạ Dương già đi nhiều, nàng vẫn nhận ra ngay.
Khi đó, nàng vừa quen biết Hạ đại nhân chưa lâu, từng hiểu lầm Hạ đại nhân là kẻ ra tay với mẫu thân mình, tâm trạng rối bời bước ra phố, tình cờ thấy Hạ đại nhân đang bắt người.
Kẻ đó định ra tay nhưng bị Hạ đại nhân chế ngự, liền lớn tiếng mắng Hạ đại nhân là tay sai giúp vua làm ác, nhất định sẽ bị báo ứng.
Người trước mắt, chính là Tạ Dương năm đó.
Nghĩ đến những lời Tạ Dương từng mắng Hạ đại nhân, lại nhớ đến suy nghĩ của bản thân khi ấy, giờ đây nhìn lại, lòng Tân Diệu như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau thấu tâm can.
Người khác nhìn Hạ đại nhân, không tiếc dùng ác ý lớn nhất để suy đoán, khinh thường hắn, chỉ vì hắn là người của Cẩm Y Vệ. Nhưng nàng biết, hắn phẩm hạnh cao khiết, kiềm chế và nhẫn nhịn, như ánh trăng cô độc trên trời khiến người ta kính phục.
Tân Diệu cố gắng không nhìn về phía Hạ Thanh Tiêu lúc này, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Hưng Nguyên Đế.
“Vi thần đã hiểu rõ.”
“Hiểu rõ rồi thì lui xuống đi.” Sự xuất hiện của Tân Diệu khiến cơn giận của Hưng Nguyên Đế dịu đi phần nào, giọng cũng bớt lạnh lùng.
Tân Diệu vẫn quỳ, không nhúc nhích.
Bách quan thấy vậy, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Tân Đãi chiếu định kháng chỉ vì Hạ Thanh Tiêu sao? Nếu vậy, Hoàng thượng sẽ xử trí thế nào đây?
Có người lo lắng, có kẻ trông chờ, không khí vừa vi diệu vừa căng thẳng.
Hưng Nguyên Đế nheo mắt, giọng không rõ vui hay giận:
“Tân Đãi chiếu còn điều gì muốn nói?”
“Vi thần khẩn cầu Bệ hạ tha mạng cho Hạ đại nhân.”
“Con cho rằng hắn không sai?” Giọng Hưng Nguyên Đế hơi cao lên.
Tân Diệu cúi mắt, khẽ mím môi:
“Hạ đại nhân tự ý thả tội thần, quả thật có tội.”
“Đã có tội, con còn xin tha cho hắn?” Nghe Tân Diệu thừa nhận Hạ Thanh Tiêu có tội, Hưng Nguyên Đế bớt giận phần nào.
Tân Diệu im lặng trong giây lát, lấy từ trong n.g.ự.c ra một vật, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, từng chữ rành rọt vang vào tai bách quan:
“Hôm đó Bệ hạ ban cho vi thần ngọc như ý, hứa sẽ đáp ứng một điều thỉnh cầu của vi thần. Nay vi thần có điều muốn xin, mong Bệ hạ tha cho Hạ đại nhân.”
Hưng Nguyên Đế chăm chú nhìn ngọc như ý vừa ban không lâu trong tay Tân Diệu, từng chữ hỏi lại:
“Tân Đãi chiếu, con có biết giá trị của ngọc như ý này? Thật sự muốn dùng ngọc như ý để giữ mạng cho Hạ Thanh Tiêu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]