Đại Hạ tiếp giáp hai nước, Bắc Ninh là dân tộc du mục thuần túy, còn Tây Linh là một quốc gia kết hợp giữa nông canh và chăn nuôi.
Tại Tây Linh, bầu không khí học tập không sánh được với Đại Hạ, nhưng thư quán cũng không thiếu. Thế nhưng, Bảo Nhật Thân vương chưa từng thấy thư quán nào mà người xếp hàng lại kéo dài đến tận ngoài phố như vậy.
“Thư quán của quý quốc thường đông đúc thế này sao?”
Viên quan mỉm cười đáp: “Không phải đâu, chỉ khi Thư quán Thanh Tùng phát hành sách mới mới như vậy thôi.”
Bảo Nhật Thân vương thoáng lộ vẻ tò mò: “Ồ, vậy là loại sách gì vậy?”
Nghe nói những loại tiểu thuyết bằng tranh ở Đại Hạ rất sống động, không ít quý tộc Tây Linh âm thầm sưu tầm về làm của riêng.
Nụ cười trên môi viên quan thoáng cứng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Bảo Nhật Thân vương.
Vị vương gia ngoại quốc này đang nghĩ gì vậy?
“Là một loại thoại bản tên *Tây Du*.”
“Chuyện kể về gì vậy?” Bảo Nhật Thân vương bị khơi gợi sự tò mò, vừa hỏi vừa bước đi theo hướng đó.
Viên quan lập tức bắt đầu kể lại bằng giọng đầy biểu cảm.
Bảo Nhật Thân vương chăm chú lắng nghe, đến khi viên quan kể xong liền hỏi gấp gáp: “Rồi sau đó thế nào?”
Viên quan cười ngượng: “Muốn biết thì chẳng phải mua sách mới là rõ rồi sau.”
Nghe vậy, Bảo Nhật Thân vương lập tức bước nhanh hơn.
Hắn dẫn theo tùy tùng, phía Đại Hạ ngoài viên quan Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3741280/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.