Tôn Nham là một đại thái giám, người thân tín trước mặt Hoàng thượng. Nhưng trước khi trở thành thái giám, hắn cũng chỉ là một tiểu dân nghèo khổ.
Khi ấy, để mưu sinh, hắn đành rời bỏ người thê tử mới cưới chưa lâu, tiến kinh tìm đường sống. Nào ngờ, vừa đến Kinh thành, hắn đã mắc bệnh nặng. Tiền bạc tiêu tán hết, hắn chỉ còn chút hơi tàn, bị chủ quán đuổi ra, vứt ở bãi tha ma. Không ngờ, hắn lại sống sót.
Từ đó, hắn hiểu ra, tất cả đều là hư ảo. Có tiền, sống được những ngày tốt lành mới là thực tại.
Hắn chủ động tự thiến để vào cung. Nhờ lanh lợi, biết cách làm việc và đọc hiểu được vài chữ, chẳng bao lâu hắn nhận một đại thái giám làm nghĩa phụ, chẳng mấy chốc được lên đến bên cạnh Hoàng thượng…
Hôm nay, nghe những lời của Tân Diệu, Tôn Nham chấn động sâu sắc.
Nếu ở quê nhà cuộc sống yên ổn, ai lại muốn rời xa cố thổ để mưu sinh?
Hắn nhìn cô nương trước mặt bằng ánh mắt tôn trọng hơn, thực ra không hẳn vì lòng thương dân, mà là vì hắn nhớ tới chính mình của ngày xưa.
Lúc trước, khi còn đang mải miết trèo lên từng bậc thang quyền lực, hắn chẳng mấy khi nghĩ ngợi. Nhưng những năm gần đây, hắn thường suy ngẫm, giá mà ngày ấy vào kinh chậm hơn, có lẽ thê tử đã kịp sinh cho hắn một, hai đứa con.
Nhưng tất cả cũng chỉ là mộng tưởng. Sau này, khi đã có tiền và quyền, hắn từng nhờ người mang tiền về quê, nhận lại tin tức rằng quê nhà bị thiên tai, cả làng đều không còn một ai.
Tân Diệu không biết Tôn Nham đang nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ thấy hắn cất lời, nàng mỉm cười, ánh mắt càng thêm chân thành: “Tôn công công xin dừng bước, ra khỏi cửa cung, đi vài bước sẽ đến Hàn Lâm Viện.”
Thấy nàng kiên quyết, Tôn Nham đành dừng lại: “Tân Đãi chiếu đi đường cẩn thận.”
Hàn Lâm Viện, cũng như các nha môn khác, lúc này hoàn toàn không tập trung vào công vụ. Tất cả tâm trí đều đặt ở chuyện của Chương Thủ phụ.
Thấy Tân Diệu thong thả bước tới, không ít người muốn lao đến hỏi han cho rõ ngọn ngành, nhưng lý trí khiến họ phải ngoan ngoãn ngồi yên.
Đây chính là người đã khiến Chương Thủ phụ thất thế.
Trước đó có Đặng Các lão, Cố Xương Bá, còn mấy người như Lưu Cấp sự trung chẳng đáng nhắc đến, chỉ là những kẻ phụ họa.
Đúng vậy, Tân Đãi chiếu thực ra là người bị hại. Nhưng nếu người khác gặp phải, thì chắc chắn đã trở thành oan hồn rồi. Còn Tân Đãi chiếu, kẻ hại nàng lại mất mạng. Ai mà không sợ?
Khi Tân Diệu đi xa, những tiếng bàn luận râm ran nổi lên.
“Chương gia lần này e là hoàn toàn sụp đổ rồi?”
“Cần gì phải hỏi, chỉ còn xem có liên lụy đến bao nhiêu người nữa.”
“Nghe nói chính Hạ Trấn phủ sứ đích thân dẫn người đến tịch thu gia sản, bắt giữ người…”
---
Quả đúng như dự đoán, lúc này cả phủ Chương gia đã bị Cẩm Y Vệ bao vây kín mít.
Chương Húc, những vết thương ngoài da đã lành, bởi bị đuổi học nên không cần đến Quốc Tử Giám, hắn cứ thế ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy.
“Bên ngoài ồn ào chuyện gì vậy?” Nghe thấy tiếng động nhè nhẹ, Chương Húc lười nhác bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, hắn liền đối mặt với một đội quan sai hùng hổ tiến tới.
“Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Chương Húc kinh ngạc trừng mắt, rồi lập tức nổi giận: “Chương gia là nơi các ngươi có thể tùy tiện vào sao?”
Người dẫn đầu đội Cẩm Y Vệ chính là Hoàng Thành, kẻ theo Hạ Thanh Tiêu nam tiến. Thấy bộ dạng ngơ ngác của Chương Húc, hắn vừa cảm thấy buồn cười, vừa khó tin: “Chúng ta là Cẩm Y Vệ, phụng chỉ tịch thu Chương phủ.”
“Tịch thu?” Chương Húc sững sờ, chợt hiểu ra ý nghĩa câu nói đó.
Là muốn tịch thu gia sản!
“Sao lại tịch thu gia sản nhà ta?” Từ trước đến nay luôn vô pháp vô thiên, thiếu niên lần đầu cảm thấy hoang mang, nhiều hơn là không thể tin nổi: “Chỉ vì ta đắc tội với Tân Diệu, mà các ngươi tịch thu gia sản sao?”
Hoàng Thành nhìn Chương Húc, trong mắt lộ ra vẻ thương hại. Nhưng sự thương hại này không phải thật tâm đồng cảm, mà là thương thay cho sự ngu ngốc của đối phương.
“Tổ phụ và đường thúc của ngươi mưu toan ám sát Tân Đãi chiếu, chuyện bại lộ, cả hai đều đã bị tống vào Ngục Giám.” Hoàng Thành phát thiện tâm, giải thích một câu, sau đó lạnh lùng phất tay: “Dẫn đi!”
“Buông ta ra! Buông ta ra! Ta không tin, nhất định là các ngươi gạt ta!”
Tiếng khóc lóc vang vọng khắp phủ Chương gia, trong đó tiếng hét của Chương Húc nổi bật hơn cả.
Tân Diệu đứng bên ngoài phủ, lặng lẽ nhìn từng thành viên của Chương gia bị Cẩm Y Vệ lôi ra ngoài. Khi thấy Chương Húc bị dẫn ra, ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của nàng mới có chút thay đổi.
Nàng nghĩ đến Thế tử Đới Trạch của Cố Xương Bá phủ.
So với dáng vẻ của Đới Trạch trước khi bị lưu đày, Chương Húc thê thảm hơn, khó coi hơn.
Chương Húc dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn về phía Tân Diệu đang đứng, thấy nàng ở đó, liền giãy giụa muốn lao tới.
Hắn bị trói chặt, không thể động đậy, chỉ có thể trút giận qua tiếng chửi rủa: "Tân Diệu, ngươi là yêu nghiệt! Ngươi chính là yêu nghiệt!"
Là loại yêu nghiệt dính vào là không có kết cục tốt!
Nhiều người nghe thấy tiếng mắng của Chương Húc, liền quay lại nhìn thiếu nữ đang đứng dưới gốc cây ngọc lan.
Lúc này, cây ngọc lan không còn hoa, chỉ còn lá, như một nét xanh hiếm hoi của cuối thu đầu đông.
Thiếu nữ dưới gốc ngọc lan mặc một bộ quan bào màu xanh, rõ ràng là sắc phục tầm thường nhất, nhưng khi khoác lên người nàng lại toát ra vẻ mềm mại của liễu xanh và sự vững chãi của tùng bách.
Người đời kính sợ quỷ thần, "yêu nghiệt" là một lời buộc tội không hề nhẹ. Ai nấy đều tò mò không biết thiếu nữ bị buộc tội ấy sẽ giải thích ra sao.
Tân Diệu kéo tà áo, bước nhanh đến trước mặt Chương Húc.
"Ngươi nói ta là yêu nghiệt?"
Kẻ thù gần ngay trước mắt, Chương Húc đỏ cả mắt: "Ngươi chính là yêu nghiệt! Nếu không gặp ngươi, ta và Đới Trạch sẽ không gặp chuyện, nhà ta cũng không tan nát…"
Những lời tiếp theo bị tiếng bạt tai chói tai cắt đứt.
Tân Diệu không chút lưu tình, tát Chương Húc liên tục mấy chục cái mới chịu dừng tay.
Mặt Chương Húc sưng vù, miệng méo xệch, đau đến mức không nói được lời nào.
Những người chứng kiến đều há hốc miệng vì kinh ngạc, quên cả lên tiếng, hoặc có lẽ là không dám.
Bị tát mạnh đến vậy, lại liên tiếp mấy chục cái, đau biết chừng nào!
Tân Diệu lấy khăn tay lau tay, lạnh lùng nói: "Miệng c.h.ó không mọc được ngà voi!"
Giang sơn Đại Hạ này là do sinh phụ trên danh nghĩa của nàng giành lấy, không thể thiếu sự giúp sức của mẫu thân. Vậy mà con cháu của kẻ hại c.h.ế.t mẫu thân lại dám mở miệng sỉ nhục nàng, thật sự nghĩ nàng sẽ nhịn nhục vì danh tiếng nhã nhặn, đoan trang sao?
Cơn đau nhức quen thuộc và cơn chóng mặt lại ập đến. Chương Húc đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của nàng, bất giác run rẩy, nỗi sợ từ tận đáy lòng lan ra khắp cơ thể.
Nàng dám làm mọi thứ! (^^! – hung dữ thật, nhưng mà ta thích… - lời Editor)
Nhận thức rõ điều này, giống như bị dội một thùng nước đá vào đầu, cơn giận của hắn lập tức đông cứng.
Thiếu nữ lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu ngươi còn ăn nói bậy bạ, dù có bị nhốt vào ngục, ta cũng sẽ vào mà tát ngươi."
Thấy Tân Diệu thật sự nổi giận, Hoàng Thành thúc mạnh Chương Húc một cái: "Đem đi, đem đi!"
Tân Diệu bình thản nhìn Chương Húc bị kéo đi, sau đó quay sang cười nhạt với Hạ Thanh Tiêu: "Hạ đại nhân."
Sự hung hăng vừa rồi biến mất không dấu vết, như một thanh kiếm sắc bén thu vào vỏ, nàng lại trở thành một nữ tử ôn nhu, trầm tĩnh.
Sự thay đổi quá nhanh này khiến những người chứng kiến đều sững sờ.
Hạ Thanh Tiêu lại không hề thấy bất ngờ, trong mắt còn ánh lên chút ý cười: "Phong tỏa Chương gia cần không ít thời gian, Tân Đãi chiếu có muốn vào xem không?"
Tân Diệu lắc đầu: "Ta chỉ đến xem náo nhiệt, không cần vào."
Việc tìm kiếm thư tín hoặc vật chứng liên quan đến ký hiệu ‘Quân’ vẫn cần nhờ Hạ đại nhân, nàng tham gia vào ngược lại không thích hợp.
"Ta sẽ tra xét kỹ lưỡng." Biết nàng nghĩ gì, Hạ Thanh Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Người ngoài nghe không thấy gì lạ, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau.
"Vậy làm phiền Hạ đại nhân." Đợi Hạ Thanh Tiêu quay vào Chương phủ, Tân Diệu cũng xoay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]