Chương Húc tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp hơn đôi chút:
"Trước đây ta từng gặp Khấu cô nương, thật sự không phải biểu muội của ngươi, mà là Tân công tử giả trang thành nam nhân?"
Đoàn Vân Lãng bực bội, cau mày chặt.
Hắn thực sự không thích nghe những lời này chút nào.
Không chờ hắn trả lời, Chương Húc đã nhướng mày:
"Ngươi câm rồi sao?"
"Phải." Đoàn Vân Lãng đáp một tiếng, thản nhiên nói:
"Chương công tử tránh ra, tiểu đệ phải quay về phòng rồi."
"Ta để ngươi đi chưa? Ta còn chưa hỏi xong!" Chương Húc cười lạnh, thái độ hống hách. Ở trước mặt người có địa vị cao hơn y, còn miễn cưỡng nhẫn nhịn, nhưng đối với cháu trai nhỏ bé của Thiếu khanh Thái Phục Tự, hắn chẳng cần dè dặt.
Đoàn Vân Lãng nhẫn nại hỏi:
"Chương công tử còn gì muốn hỏi?"
" Tân cô nương kia quả thực giống hệt biểu muội của ngươi sao?"
"Ừ." Đoàn Vân Lãng cảm thấy bản thân gần như không thể chịu nổi.
Có giống Thanh biểu muội không?
Hắn hồi tưởng kỹ càng, sau bao lần nghĩ đi nghĩ lại, thực ra vẫn thấy có chút khác biệt. Thanh biểu muội vốn trầm lặng, kín đáo, mặc dù đã ở trong phủ bốn năm, nhưng có ai nghiêm túc ngắm nhìn nàng kỹ càng đâu?
Kể cả bản thân hắn, kẻ tự cho là thân thiết với biểu muội nhất.
Đoàn Vân Lãng nghĩ đến đây, không khỏi tự trách, hối hận vô cùng.
Càng oái oăm khi câu hỏi của Chương Húc lại vang lên:
"Thế biểu muội của ngươi chẳng phải đã c.h.ế.t lâu rồi sao?"
"Ngươi nói ai c.h.ế.t rồi!" Đoàn Vân Lãng không thể kiềm chế, đẩy mạnh Chương Húc rồi bước nhanh rời đi.
"Tên khốn nạn này!" Chương Húc mặt lạnh định đuổi theo, nhưng bị hai kẻ tùy tùng giữ lại.
"Chương huynh chớ nóng, đánh nhau trong Quốc Tử Giám sẽ bị trừng phạt nặng đó!"
Chương Húc dán ánh mắt vào bóng lưng Đoàn Vân Lãng, nắm c.h.ặ.t tay thành quyền.
Y vốn mang theo sự phẫn nộ mà tới.
Nghe được tin Tân công tử chính là Khấu cô nương, Chương Húc cảm thấy khác lạ ngay lập tức, không giống những người khác chỉ coi như một câu chuyện kỳ thú.
Tân cô nương này vốn là nữ nhi của Tân Hoàng hậu. Mà phủ Cố Xương Bá lại hại c.h.ế.t Tân Hoàng hậu. Nếu Tân cô nương chính là Khấu cô nương, vậy làm sao có thể ra tay chỉ dẫn và trợ giúp Đới Trạch?
Chương Húc nhớ rất rõ, Đới Trạch từng hết lòng tôn sùng Khấu cô nương. Đến cả hắn cũng từng xem Khấu cô nương như cao nhân mà ngưỡng mộ.
Nhưng giờ đã biết được thân phận thực sự của Khấu cô nương, Chương Húc không khỏi nghi ngờ rằng Đới Trạch đã bị lợi dụng. Không chừng việc phủ Cố Xương Bá bị tiêu diệt cũng có liên quan đến chuyện này.
Thật đáng thương cho Đới Trạch, khi bị đày ra biên cương vẫn còn coi "Khấu cô nương" là một người bạn cao quý!
Vì không gặp được Tân Diệu, Chương Húc chỉ đành tìm đến Đoàn Vân Lãng.
Tiểu nhị nhìn bóng lưng của nhóm hiệu sinh mới vào sảnh chính đi một vòng rồi tay không rời đi, thì thào nói:
"Thường ngày vào giờ tan học cũng có vài học sinh ghé thăm thư quán, nhưng hôm nay sao lại có đến mấy chục người? Bọn họ chẳng mua sách vở bút nghiên, chỉ loanh quanh một chút rồi đi, mỗi người còn cố gắng nhìn ngó về phía sau..."
"Đúng là có chút kỳ quặc." Hồ chưởng quầy theo thói quen vuốt râu, bất giác nhớ ra điều gì, râu ông dựng đứng cả lên.
"Không ổn, chẳng lẽ bí mật về đống bạc chất trong kho bị lộ ra rồi?"
"Lại có người tới." Lưu Chu nhắc nhở Hồ chưởng quầy đang căng thẳng.
Hồ chưởng quầy nhìn về phía cửa, chỉ thấy ba hiệu sinh bước vào. Người đi đầu là cháu đích tôn của Chương Thủ phụ. Là một chưởng quầy thư quán đầy hoài bão và chí hướng, Hồ chưởng quầy từ lâu đã ghi nhớ gương mặt này.
Hồ chưởng quầy bước tới, chào hỏi.
Chương Húc đưa mắt nhìn quanh thư phòng, thấy vài hiệu sinh lề mề, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đều vì lời đồn mà đến.
Thật ra, ai cũng biết không thể gặp được “Khấu cô nương” ở đây, nhưng vì đây là thư quán của “Khấu cô nương” mở, trước kia “Khấu cô nương” thường xuyên xuất hiện. Đi dạo một vòng ở đây, chẳng cần thật sự gặp người cũng có thể xoa dịu phần nào sự tò mò náo động trong lòng.
Chương Húc cảm thấy những người này thật ấu trĩ.
Hắn, không phải vì tò mò mà đến.
“Chưởng quầy, Đông Gia của các ngươi khi nào sẽ tới?”
Dẫu nàng không còn là Khấu cô nương nữa, nhưng chẳng lẽ thư quán sẽ không có Đông Gia?
Lời vừa dứt, vài hiệu sinh trong thư phòng cùng mấy người vừa lững thững bước vào đều dựng thẳng tai lắng nghe.
Hồ chưởng quầy lòng đầy cảnh giác, trên mặt lại không lộ chút biểu cảm: “Đông Gia đã về phủ Thiếu khanh ở, mấy ngày nay chưa đến thư quán.”
Chương Húc thần sắc kỳ lạ: “Chưởng quầy vẫn chưa biết sao?”
Tiếng kinh ngạc của các hiệu sinh khác cũng truyền tới: “Thư quán vậy mà chưa biết à.”
“Chương công tử, chúng ta cần biết điều gì chứ?” Lưu Chu không nhịn được mà hỏi.
Tin tức lần này từ trên truyền xuống, còn chưa lan truyền đến dân gian. Tân Diệu cũng chưa gửi tin báo cho Hồ chưởng quầy và những người khác, phủ Thiếu khanh lại càng không bận tâm việc này. Những hiệu sinh tới thư quán Thanh Tùng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ cũng ngại nhắc tới do thân phận nhạy cảm của Tân Diệu.
Nhìn ánh mắt mơ màng của tiểu nhị, Chương Húc mỉm cười: “Ngươi biết Tân công tử chứ?”
Lưu Chu gật đầu.
Biết quá rõ là đằng khác. *Tây Du* chính là Tân công tử lấy bút danh Tùng Linh tiên sinh mà viết nên. Dẫu Tân công tử nói Tùng Linh tiên sinh là người khác, hắn chỉ kể lại câu chuyện, nhưng việc có thể thuật lại một cách trọn vẹn đã là rất xuất sắc rồi.
“Đông gia các ngươi chính là Tân công tử. Lần tới nàng đến thư quán, bảo nàng rằng ta có việc cần gặp.” Chương Húc nói xong liền quay lưng bước đi.
Lưu Chu ngây người một lúc lâu, thần sắc mơ hồ hỏi Hồ chưởng quầy: “Chưởng quầy, có phải ta nghe nhầm không, Chương công tử nói Đông gia là Tân công tử?”
Hồ chưởng quầy: Sững sờ…
Lưu Chu thấy không trông mong gì được ở chưởng quầy, thở dài một tiếng, đi hỏi một hiệu sinh đứng cạnh giá sách. Sau khi tặng miễn phí cho người đó một cuốn *Tây Du*, cuối cùng hắn cũng tìm hiểu được sự tình.
Chân nhẹ bẫng trở lại bên Hồ chưởng quầy, Lưu Chu kéo tay áo lão chưởng quầy, giọng run rẩy: “Chưởng quầy, Đông gia là Công, Công, Công Chúa…”
Hồ chưởng quầy vừa tỉnh táo lại: Tiếp tục sững sờ…
---
Tân Diệu ở phủ Trưởng Công chúa vài ngày, sau đó đề nghị về chỗ ở của mình.
“Thêm hai ngày nữa là vào cung dự yến, đợi sau khi dự yến rồi hãy về.” Chiêu Dương Trưởng Công chúa khuyên nhủ.
Yến hội trong cung lần này sẽ là dịp để Tân Diệu chính thức gặp gỡ hoàng tộc. Có thái độ của Hưng Nguyên Đế, những người bên dưới không dám lơ là, thời gian chuẩn bị cũng không thể ngắn.
“Đợi ngày dự yến, ta sẽ tới sớm, cùng cô mẫu vào cung. Hai ngày này trở về cũng tốt, để thích nghi với thân phận mới.”
Bản thân nàng thì không cần thích nghi, nhưng chủ yếu là để người khác thích nghi.
Tân Diệu ở phủ Trưởng Công chúa mấy ngày, mặc kệ bên ngoài đủ loại tin đồn lan tràn, nàng vẫn không ra ngoài, chính là để dành chút thời gian cho những người quen biết thích ứng.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa biết cháu gái mình rất có chủ kiến, không cố giữ nữa: “Vậy đến ngày đó, để xe ngựa trong phủ tới đón ngươi.”
Tân Diệu cảm tạ, mang theo Tiểu Liên – người được đón từ phủ Thiếu khanh đến vào ngày thứ hai nàng ở phủ Trưởng Công chúa – cùng với Thiên Phong và Bình An, những người sáng nay nhận được tin truyền, trở về từ hoàng lăng, trở lại căn nhà trước đây được Hưng Nguyên Đế ban cho.
“Cung nghênh tiểu thư hồi phủ!” Quản sự dẫn theo mọi người ra đón.
Tân Diệu trí nhớ tốt, liếc qua đã nhận ra không ít người bị thay thế. Phần lớn nam bộc đã được đổi thành nữ tỳ, số lượng hộ vệ cũng tăng thêm.
Những người này đối với nàng chỉ là người xa lạ, đổi hay không đổi cũng không quan trọng. Sau khi căn dặn quản sự vài câu, nàng liền vào trong nhà.
Đến gần giờ Ngọ, Tiểu Bát, người trực tiếp từ hoàng lăng đi nông trang ngoại thành, mang theo Lục Đương gia tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]