Trước mắt nàng, là hình ảnh vết thương m.á.u t.hịt lẫn lộn của hắn, đôi môi bị cắn đến bật m.á.u vì chịu đau đớn.
Ba trượng, chắc là không đến mức rách da đâu?
Ánh mắt của Tân Diệu dời xuống phía dưới.
“Tân cô nương.” Hạ Thanh Tiêu kịp thời kéo ánh nhìn của nàng lại, “Mau lên xe đi, đừng để Trưởng Công Chúa phải đợi lâu.”
“Hạ đại nhân đi bộ đến sao?”
“Ta cưỡi ngựa đến, ngựa buộc ở phía trước.” Hạ Thanh Tiêu chỉ tay về phía trước. Thật ra, hắn chỉ có thể dắt ngựa mà không cưỡi được, ba trượng tuy không nặng, nhưng tạm thời vẫn bất tiện để cưỡi ngựa.
“Trưởng Công Chúa nói để ngài đi xe ngựa của phủ Trưởng Công Chúa về.”
“Không thể làm bẩn xe của Trưởng Công Chúa.” Hạ Thanh Tiêu từ chối. Thấy Tân Diệu định thuyết phục thêm, hắn khẽ nói: “Nếm chút khổ sở cũng không phải là chuyện xấu.”
Cùng là nam nhân, hắn dễ dàng nhận ra một phần cơn giận của Hoàng Thượng xuất phát từ nỗi lo của phụ thân dành cho nữ nhi khi nàng chịu thiệt thòi.
Hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt vì điều đó.
“Ta hiểu mà.” Giọng của Tân Diệu cũng nhẹ nhàng.
Nàng đối với hắn, không thể hoàn toàn hành xử bằng lý trí.
Khi nàng không kiềm chế được mà nhảy xuống khỏi xe ngựa của phủ Trưởng Công Chúa trên đường trước đây, nàng đã ý thức rõ ràng về điều này.
Tương lai, nàng có lẽ sẽ có một khoảng thời gian dài ở lại kinh thành, giữa trung tâm quyền lực, nơi tranh đấu không ngừng. Nếu đã không thể hoàn toàn làm ngơ trước hiểm nguy của hắn, vậy thì ngay từ đầu nên để người đó biết nàng coi trọng ân tình cứu mạng này ra sao.
“Tân cô nương, lên xe đi.”
Trước lời thúc giục của Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu khẽ gật đầu: “Hạ đại nhân nhớ dưỡng thương cho tốt.”
Hạ Thanh Tiêu cùng Tân Diệu bước đến, hướng Chiêu Dương Trưởng Công chúa tỏ lời cảm tạ.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa không khuyên được, đành thôi.
Xe ngựa lăn bánh, Chiêu Dương Trưởng Công chúa dựa vào thành xe thở dài: “Trường Lạc Hầu tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã rất hiểu biết.”
Năm xưa bà cũng từng che chở cho đứa trẻ ấy. Đợi hắn lớn hơn một chút, hắn đối với bà vừa lễ độ vừa giữ khoảng cách. Bà hiểu sự khó xử của hắn, càng cảm thán sự trưởng thành sớm của hắn.
Huống hồ, hắn còn có vẻ ngoài và phong thái xuất chúng như vậy.
Cùng một nam nhân như thế sớm tối bên nhau, một cô nương ở độ tuổi thanh xuân thật khó mà không động lòng.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa dấy lên chút tò mò, nhưng nhịn không hỏi.
Đợi thân quen rồi sẽ dò hỏi sau.
Phủ Trưởng Công Chúa cách hoàng thành không xa, xe ngựa rất nhanh đã đi qua cửa hông, rồi dừng lại ở cửa thứ hai.
“Gọi Đại công tử và tiểu thư đến đây.” Vào chính sảnh, Chiêu Dương Trưởng Công chúa phân phó nha hoàn.
Không lâu sau, Khổng Phù đã tới.
“Mẫu thân, người đã về rồi.” Nhìn thấy Tân Diệu, Khổng Phù nở nụ cười rạng rỡ: “Khấu tỷ tỷ, đã lâu không gặp!”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa kéo tiểu nữ nhi lại, cười nói: “Đừng gọi là Khấu tỷ tỷ nữa, gọi là biểu tỷ đi.”
“Biểu tỷ?” Khổng Phù chớp mắt ngơ ngác.
“Đây là Tân biểu tỷ của con. Thật ra nàng là nữ tử.”
Tiểu cô nương ngơ ngác: “Nhưng đây rõ ràng là Khấu tỷ tỷ mà.”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa kiên nhẫn giải thích: “Từ đầu con đã gặp Tân biểu tỷ của con rồi. Biểu tỷ của con khi vào kinh đã bị phủ Thiếu khanh nhận nhầm thành biểu cô nương nhà họ. Thật ra Khấu cô nương đã mất từ lâu rồi.”
“Mẫu thân!” Khổng Phù kinh ngạc nhìn Chiêu Dương Trưởng Công chúa, “Có phải người đọc nhiều thoại bản quá rồi không?”
Đừng tưởng nàng tuổi nhỏ mà không hiểu. Từ khi quen biết với Khấu tỷ tỷ, mẫu thân thường xuyên sai người đến Thư quán Thanh Tùng mua các loại thoại bản về, rồi dần dần mê đắm chúng.
Bị nữ nhi mười tuổi chất vấn, Chiêu Dương Trưởng Công chúa dở khóc dở cười: “Không phải nói đùa đâu. Hôm nay biểu tỷ con và cữu cữu đã gặp nhau, còn cùng ngoại tổ mẫu dùng bữa trưa.”
Ngoài cửa vang lên động tĩnh, Khổng Phù quay đầu lại, hô một tiếng: “Đại ca.”
Khổng Duệ bước vào, tâm tình chấn động chẳng kém gì muội muội: “Mẫu thân, người nói… Tân biểu đệ thực ra là Tân biểu muội?”
“Ừ.”
Khổng Duệ chăm chú quan sát Tân Diệu, phát hiện thiếu nữ trước mắt có vài phần giống với Tân Mộc.
“Đã nói rõ ràng rồi, các con huynh muội nên chính thức gặp nhau đi. Duệ nhi, biểu muội con tên gọi là A Diệu.”
Khổng Duệ hơi do dự, khom tay chào: “Biểu muội.”
Người từng cùng hắn uống rượu là biểu đệ, nay lại biến thành biểu muội?
Biến đổi này đối với một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi mà nói, quả thực có chút lớn, có chút nhanh.
Tân Diệu khẽ nhún gối: “Biểu ca.”
Trong mắt Khổng Phù lóe lên sự tò mò, cũng cúi người thi lễ: “Biểu tỷ.”
Sau khi nhận thân phận mới, cả nhà cùng dùng bữa tối. Chiêu Dương Trưởng Công chúa đích thân đưa Tân Diệu đến nơi ở đã chuẩn bị sẵn.
Viện này cách chính viện không xa, bình thường vẫn được bảo dưỡng tốt, chỉ cần sửa soạn đôi chút là sạch sẽ tươm tất. Chăn đệm rèm màn đều đổi mới, thậm chí bồn trồng sen trước cửa cũng được đổ đầy nước.
“Làm phiền cô mẫu rồi.”
“Sao lại nói vậy, con chính là cháu gái ruột của bản cung mà.” Chiêu Dương Trưởng Công chúa nắm lấy tay Tân Diệu, trong lòng nghĩ rằng cháu trai hóa thành cháu gái quả thực có một ưu điểm rõ ràng: có thể thân thiết hơn.
Lúc này, cô cháu hai người ngồi trên tháp mỹ nhân, đã cho lui người hầu hạ, Chiêu Dương Trưởng Công chúa bèn hỏi ra điều canh cánh trong lòng: “A Diệu, con thật không định nhận tổ quy tông sao?”
Tân Diệu gật đầu.
“Con có biết rằng, nếu có thân phận Công chúa, giao thiệp với người khác sẽ dễ dàng hơn nhiều không?”
Dù là trọng thần, gặp Công chúa cũng phải cúi đầu hành lễ.
Tân Diệu hiểu rằng Chiêu Dương Trưởng Công chúa thật lòng vì nàng mà tính toán, bèn thổ lộ vài suy nghĩ thật: “Trở thành Công chúa, nhất là Công chúa chưa xuất giá, sự ràng buộc cũng không ít.”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa ngẫm nghĩ, liền hiểu ra lựa chọn của Tân Diệu.
A Diệu nếu bị nhận về, bên Thái hậu không biết sẽ có bao nhiêu chuyện. Đừng nói như bây giờ muốn đi đâu thì đi đó, muốn gặp ai thì gặp người ấy, chưa xuất giá e rằng sẽ bị giữ chặt, không dễ gì ra khỏi cung.
“A Diệu, con đã nghĩ đến tương lai chưa?”
Cứ mang danh nghĩa Công chúa, mà không có danh phận, cha con chỉ lấy thân phận quân thần để xưng hô sao?
Tân Diệu trầm mặc không đáp. Một lúc lâu sau, nàng khẽ nói: “Con muốn thay mẫu thân thực hiện tâm nguyện của người.”
“Tâm nguyện gì?”
“Giảm nhẹ sưu dịch, gánh nặng thuế má, để bách tính được an cư lạc nghiệp, không còn phiêu bạt tha hương.”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa nghe xong liền thở dài: “Tẩu tẩu đúng là từng trải qua, nên không đành lòng để vạn dân thiên hạ cũng như vậy.”
Tân Hoàng hậu vốn xuất thân từ nữ nhân lưu dân, có di nguyện như thế, Chiêu Dương Trưởng Công chúa nghe qua cũng chẳng lấy làm lạ.
“Mấy năm nay, phụ hoàng con thường giảm miễn thuế má ở nơi bị thiên tai. Nhưng thuế ngân giảm đi, mà việc cần dùng lại nhiều, nghe nói Thượng thư bộ Hộ và các đại thần thường lo lắng, đưa ra không ít sách lược hay... Cô mẫu không hiểu rõ lắm về việc này, nhưng nghĩ rằng giảm thuế không phải chuyện dễ dàng.”
“Nếu có một sách lược, vừa giảm được gánh nặng cho bách tính, vừa tăng thu thuế quốc khố thì sao?”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa giật mình: “Thế gian thực có sách lược như vậy ư?”
“Đó là mẫu thân từng nhắc qua với con.”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa ngồi xuống: “Tẩu tẩu quả thực có nhiều kế sách kỳ diệu, nhưng bản cung vẫn nghĩ không ra được cách nào vẹn cả đôi đường. A Diệu, con mau nói với cô mẫu.”
“Kế sách này cũng có chỗ khó. Cô mẫu, chờ thời cơ chín muồi, con nhất định sẽ nói rõ với người. Khi ấy, mong cô mẫu có thể ủng hộ con.”
Năm xưa mẫu thân chỉ mới nhắc một vài ý, chưa kịp trình bày rõ ràng đã bị phản đối gay gắt, thậm chí dẫn đến hậu họa.
Nay nàng đã đến, nàng sẽ kiên nhẫn hơn mẫu thân, đợi đến thời điểm tốt nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]