🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi nàng nghe tiếng gọi "A Diệu" từ miệng mẫu thân, âm thanh ấy luôn ấm áp và đầy tình thương. Khi từ miệng Hạ Thanh Tiêu, nó mang theo dư vị ngọt ngào xen lẫn cay đắng. Nhưng lúc này, nghe tiếng gọi ấy từ người nam nhân trước mặt, trong lòng nàng chỉ thấy bài xích.

Mẫu thân nàng đã từ bỏ thân phận Hoàng hậu, cuối cùng cũng vì thân phận này mà mất mạng. Còn nam nhân này, chưa từng sinh thành, nuôi dưỡng nàng, lại ngồi trên giang sơn, nghiễm nhiên nhận nàng làm nữ nhi, như thể điều đó đương nhiên phải thế. Ông ta thậm chí còn lấy sự tồn tại của nàng để khỏa lấp cảm giác áy náy đối với mẫu thân, từ đó càng ngủ ngon hơn.

Nghĩ đến đây, Tân Diệu chỉ cảm thấy bất bình thay cho mẫu thân.

“A Diệu?”

Tân Diệu nhìn Hưng Nguyên Đế, nghe ông lặp lại lời vừa nói, liền trầm ngâm đáp:

“Theo những gì ta biết, Khấu cô nương để lại bốn mươi vạn tài sản ở Phủ Thiếu khanh, và việc Khấu cô nương hương tiêu ngọc vẫn cũng không thể tách rời khỏi số tài sản này. Không bằng dùng danh nghĩa của Khấu cô nương để lập thiện đường, cứu trợ thiên tai, giúp đỡ dân chúng nghèo khó. Như vậy vừa là tích đức cho Khấu cô nương, vừa có thể hỗ trợ muôn dân trăm họ đang lâm nguy.”

Hiện giờ nàng không còn thân phận của Khấu cô nương nữa, việc trực tiếp đòi lại tài sản từ Phủ Thiếu khanh rõ ràng là không có lý do chính đáng. Nhưng việc này cũng không cần làm lộ liễu, Phủ Thiếu khanh vốn đã mang tội trong lòng, chỉ cần hoàng đế lên tiếng, vì muốn giữ lấy thanh danh, dẫu đau lòng họ cũng sẽ tự nguyện giao nộp số bạc này.

Khấu cô nương mất mạng vì gia tài, nếu Phủ Thiếu khanh phải mất đi tài sản ấy, đối với Khấu Thanh Thanh mà nói, đó có thể xem là kết quả hài lòng.

Còn việc khiến Phủ Thiếu khanh bị tru di, tan nhà nát cửa, Tân Diệu đặt mình vào lập trường của Khấu Thanh Thanh mà nghĩ, chỉ e nàng ấy chưa chắc đã mong muốn điều đó. Về phần nàng, nàng cũng không muốn phải nhuốm tay thêm những mạng người.

Hưng Nguyên Đế không giấu được biểu cảm trên mặt:

“Bốn mươi vạn?”

Một tiểu cô nương, làm sao lại có nhiều tiền như vậy?

“Chính xác hơn là một trăm vạn, sáu mươi vạn trước đó đã được ta thay mặt Khấu cô nương lấy về, số bạc quyên góp cứu trợ trước đây chính là từ khoản này.”

“Một trăm vạn?” Sắc mặt Hưng Nguyên Đế méo mó đi.

Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhìn không nổi nữa, thấp giọng nhắc:

“Hoàng huynh!”

Có thể đừng làm cho đứa con vừa nhận về phải chê cười không?

“À, Trẫm biết nên làm gì rồi.” Hưng Nguyên Đế không rời mắt khỏi Tân Diệu:

“Chiêu Dương, muội đưa A Diệu đi trang điểm chỉnh đốn một chút.”

Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ gật đầu, bước tới nắm tay Tân Diệu:

“Đi theo cô mẫu nào.”

Hưng Nguyên Đế truyền lệnh gọi mẹ con Đoạn Thiếu khanh vào.

“Đoạn Thiếu khanh, trở về ngươi định nói sao?”

Đoạn Thiếu khanh không đoán được ý Hưng Nguyên Đế, rụt rè đáp:

“Chỉ nói rằng Thanh Thanh đã bệnh qua đời.”



“Nhảm nhí!” Hưng Nguyên Đế chỉ cảm thấy người này đúng là gỗ mục không thể đục:

“Nếu Khấu Thanh Thanh lúc này mới bệnh mất, vậy làm sao giải thích chuyện Tân Mộc biến thành Tân Diệu?”

Hắn định phong A Diệu làm Công chúa, không có ý định giấu diếm trưởng nữ của mình. Phủ Thiếu khanh mà không giải thích rõ chuyện nhận lầm người, lẽ nào lại để thiên hạ hiểu nhầm rằng ông cướp cháu gái của thần tử về làm nữ nhi mình?

Đoạn Thiếu khanh lúc này mới hiểu ra:

“Là do chúng thần nhận sai rồi.”

Hưng Nguyên Đế gật đầu, nhàn nhạt nói:

“Đoạn lão phu nhân cũng vất vả rồi, Đoạn Thiếu khanh, ngươi đưa lệnh đường hồi phủ đi.”

“Thần cáo lui.”

Đoạn Thiếu khanh đối với việc có thể toàn mạng rời đi, chỉ cảm thấy khó mà tin được. Đến khi thị vệ tiễn hắn ra ngoài nhỏ giọng nói:

“Nô tài nghe nói, Khấu cô nương để lại bốn mươi vạn tài sản, quý phủ phải dùng để làm việc thiện, tích đức cho Khấu cô nương. Tấm lòng của Đoạn đại nhân quả thực khiến nô tài bội phục.”

Bước chân Đoạn Thiếu khanh khựng lại, đối diện với nụ cười dường như không cười của thị vệ, chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Hổ thẹn, hổ thẹn.”

Trên đường trở về, lòng Đoạn Thiếu khanh như bị d.a.o cắt, tâm trạng lão phu nhân cũng không tốt hơn là bao.

“Vậy là Thanh Thanh đã sớm không còn, mà số tiền để lại còn phải đem quyên góp?”

Đoạn Thiếu khanh thở dài nặng nề: “Rõ ràng đó là ý của nha đầu. Nếu chúng ta không làm theo, đừng nói đến bốn mươi vạn lượng, e rằng ngay cả mạng sống của cả nhà lớn nhỏ cũng khó bảo toàn!”

“Nha đầu ấy thật nhẫn tâm!” Lão phu nhân lẩm bẩm, “Thảo nào đứa trẻ ngoan ngoãn như Thanh Thanh, từ sau khi rơi xuống vực được tìm về, lại trở nên lanh lợi lạ thường, lời lẽ sắc bén, hành động mạnh mẽ. Hóa ra sớm đã đổi người...”

“Mẫu thân, xin người đừng nói nữa. Người quên thân phận hiện tại của nó rồi sao?”

Lão phu nhân ngây ra, cảm xúc không thể tin nổi chậm rãi ùa lên: “Nó thực sự là Hoàng nữ?”

“Mẫu thân không nhận ra sao? Nó và Hoàng thượng hệt như được đúc từ một khuôn mà ra.”

Giống đến mức ấy, chỉ cần thoát khỏi thân phận biểu cô nương của Phủ Thiếu khanh, bất kỳ ai cũng không thể nghi ngờ mối quan hệ phụ tử giữa nha đầu đó và Hoàng thượng.

Lão phu nhân biết rõ, bốn mươi vạn lượng thật sự không giữ được, đau lòng đến không thở nổi.

Hai mẹ con tâm trạng nặng nề trở về Phủ Thiếu khanh, đúng lúc đến giờ ăn trưa.

Đoạn Thiếu khanh đợi mọi người đến đông đủ, sai đuổi hạ nhân: “Ta có chuyện muốn nói.”

Nhị lão gia Đoạn Văn Bách và nhị phu nhân Chu thị liếc nhau dò xét.

Vừa nhận được thánh chỉ ban hôn, lão phu nhân cùng đại ca đã bị triệu vào cung, chẳng lẽ có biến cố gì xảy ra?



“Nhị đệ.”

Đoạn Văn Bách không ngờ bị điểm danh: “Đại ca xin cứ nói.”

“Năm ngoái ngươi từ thôn sơn mang về không phải là Thanh Thanh.”

Đoạn Thiếu khanh mệt mỏi, không muốn vòng vo, một câu nói khiến mọi người như sét đánh bên tai.

Đoạn Văn Bách nghe xong thì sững sờ: “Đại ca nói vậy là sao? Ta nghe mà thấy hồ đồ.”

Đoạn Thiếu khanh quét mắt qua các thành viên gia đình với biểu cảm khác nhau, nghiêm nghị nói: “Cô nương mà nhị đệ mang về, thân phận thực sự là nữ nhi của Hoàng thượng và Tân Hoàng hậu, chính là vị Tân công tử gần đây danh tiếng không nhỏ trong triều dã.”

“Chuyện... chuyện này sao có thể?” Đoạn Văn Bách theo phản xạ nhìn về phía lão phu nhân.

“Đại bá, người đang nói gì vậy? Biểu muội sao có thể là Hoàng nữ?”

Đoạn Thiếu khanh giọng pha chút giận dữ: “Nó không phải biểu muội của ngươi, vì ngươi nhìn nhầm do nó giống biểu muội mà thôi.”

Đoạn Vân Lãng khó chấp nhận tin này: “Sao có người giống nhau đến thế được?”

Lão phu nhân lên tiếng: “Thiên hạ rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì mà không có.”

“Vậy... vậy Thanh biểu muội đâu?”

Đứng trong góc, Đoạn Vân Linh sắc mặt tái nhợt, nghe câu hỏi của Đoạn Vân Lãng thì không kìm được nước mắt tuôn rơi.

Nhị ca còn hỏi điều ngốc nghếch như vậy làm gì, Thanh biểu tỷ rõ ràng đã không còn...

Nghĩ đến biểu tỷ dịu dàng ngoan ngoãn vốn không thoát khỏi độc thủ của đích mẫu, đã sớm lặng lẽ c.h.ế.t ở một nơi nào đó dưới chân vực, Đoạn Vân Linh không khỏi run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng tuôn trào.

Cái lớp áo giáp mang tên dũng khí mà nàng dựng lên dưới ảnh hưởng của Tân Diệu, trong phút chốc bị đánh vỡ một đường nứt, khiến lòng nàng dấy lên sợ hãi.

Quả nhiên người yếu đuối khó mà thay đổi vận mệnh. Thanh biểu tỷ làm được những chuyện lợi hại như thế, hóa ra là vì tỷ ấy vốn không phải biểu tỷ Thanh Thanh.

“Khóc cái gì!” Lão phu nhân nhìn thấy Đoạn Vân Linh rơi lệ, liền quát lên.

Đoạn Vân Linh cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

“Tóm lại, là nhà chúng ta nhận nhầm người, từ nay về sau không được nói bậy.”

“Ta không tin!” Đoạn Vân Lãng quay đầu chạy đi, cứ thế chạy ra khỏi Phủ Thiếu khanh, vô thức dừng lại trước cửa Thư quán Thanh Tùng.

Lưu Chu thấy Đoạn Vân Lãng, liền niềm nở tiến tới: “Là biểu công tử, sao ngài lại đến một mình?”

Tiểu nhị nhìn ra sau, không nhịn được tò mò hỏi: “Biểu công tử, gần đây Đông gia nhà chúng tôi thế nào? Đông gia đã lâu không đến thư quán.”

Đoạn Vân Lãng hoàn hồn, nhìn gương mặt tươi cười của Lưu Chu, như có ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Ngươi có biết Đông gia nhà ngươi là ai không?”

(Đọc đến đây, lúc đầu, tui nghĩ, vì sao Tân Diệu không nói thẳng ra mọi sự khi lần đầu được diện kiến Hưng Nguyên Đế, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh gọn lẹ. Nhưng từ từ hồi tưởng lại toàn bộ quá trình tiếp cận, thăm dò của Tân Diệu, mới thấy sự logic ở đây. Khi bạn chưa biết được đối phương sẽ có thái độ như thế nào với bạn, khi chưa phải tới bước đường cùng không có lối thoát, sao bạn phải mạo hiểm, nhất là đối phương là người nắm quyền sinh sát, một cái lật tay cũng khiến bạn phải vạn kiếp bất phục. Haizzz – lời Editor)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.