Hưng Nguyên Đế quyết định đích thân xuất thành nghênh tiếp, quyết định này tự nhiên vấp phải không ít tiếng phản đối.
Đối mặt với mấy vị đại thần can gián, sắc mặt Hưng Nguyên Đế lạnh lùng:
“Trẫm nghênh đón Hoàng hậu về nhà, có gì là không hợp lễ nghi?”
Thượng thư Lễ bộ lấy hết can đảm thưa:
“Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương cho hậu cung. Tân thị rời cung bỏ đi hơn mười năm, hành động trái lễ nghĩa, chưa từng nghe thấy, sao có thể đáng để Bệ hạ xuất thành nghênh tiếp?”
“Trẫm thấy đáng.”
“Thần biết Bệ hạ là người trọng tình, nhưng nếu Bệ hạ xuất thành nghênh tiếp, để dân chúng thấy phá lệ cũng không sao, điều này sẽ không có lợi cho xã tắc ổn định.” Thượng thư Lễ bộ khổ tâm khuyên bảo.
Hưng Nguyên Đế phất tay áo, lạnh lùng cười:
“Có những vị đế vương chỉ biết rượu chè, xa hoa, làm suy kiệt giang sơn còn gây họa hàng chục năm. Trẫm xuất thành nghênh tiếp cố Hoàng hậu, vậy đã không lợi cho xã tắc ổn định ư?”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế chậm rãi quét qua các đại thần phản đối, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, biểu lộ sự phẫn nộ đang kiềm chế:
“Trẫm xuất thân bần hàn, hiểu rõ dân chúng để tâm điều gì. Dân chúng không rảnh rỗi như các ngươi. Thay vì bàn tán chuyện nhà của trẫm, chi bằng để tâm vào cứu trợ thiên tai, chăm lo quốc khố!”
Những lời này chẳng chút lưu tình, khiến Thượng thư Lễ bộ mặt đỏ tía tai, cảm thấy vô cùng khó xử.
Hưng Nguyên Đế nhìn Thượng thư Lễ bộ, thấy ông ta dáo dác nhìn quanh, như đang tìm cột mà đ.â.m đầu vào, trong lòng thầm nghĩ: “Đâm đi, trẫm sớm muốn đổi một Thượng thư Lễ bộ hợp ý hơn rồi.”
Có lẽ nhận ra ý nghĩ hiểm độc của Hoàng đế, Thượng thư Lễ bộ thông minh giữ im lặng.
Dù sao cũng không phải chỉ mình ông phản đối, tại sao phải đắc tội Hoàng thượng mà đi tìm cái chết? Yên vị giữ chức Thượng thư Lễ bộ cao quý chẳng phải tốt hơn sao?
Thấy Thượng thư Lễ bộ không nói nữa, Hưng Nguyên Đế hỏi những người khác:
“Còn ai có ý kiến về chuyện nhà của trẫm không?”
Chúng thần cúi đầu, đồng thanh:
“Thần không dám, Bệ hạ thánh minh.”
Hoàng đế muốn xuất thành, bá quan tự nhiên phải theo. Đi trong đội ngũ, Đặng Các lão nhíu mày, thấp giọng nói với Chương Thủ phụ:
“Hôm nay không ngăn được Hoàng thượng xuất thành nghênh tiếp linh cữu Tân Hoàng hậu, ngày sau muốn cản linh cữu bà ấy nhập Hoàng lăng e rằng càng khó.”
Nếu không có sự tồn tại của Tân Mộc, việc Tân Hoàng hậu lấy danh phận Hoàng hậu nhập Hoàng lăng, đối với bọn họ mà nói vốn chẳng quan trọng.
Dù Hoàng hậu họ Tân ngày xưa được lòng người, không có thế lực nhà mẹ đẻ, không có con nối dõi, chỉ là một bộ hài cốt, chôn ở đâu thì có gì khác biệt?
Nhưng có Tân Mộc thì lại khác. Một khi Tân Hoàng hậu giữ được danh phận Hoàng hậu, Tân Mộc rất có thể sẽ trở thành đích hoàng tử, thậm chí tiến thêm một bước thành quân chủ Đại Hạ.
Một người kế thừa chịu ảnh hưởng tư tưởng của Tân Hoàng hậu sẽ mang ý nghĩa gì đối với họ, chẳng cần nói cũng rõ.
Chương Thủ phụ nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thẳm:
“Hoàng thượng kiên quyết xuất thành nghênh tiếp, không chỉ vì Tân Hoàng hậu...”
E rằng chính vì Tân Mộc lần này Nam hành lập được nhiều công lao, thu phục lòng dân, khiến Hoàng thượng nhận ra tài năng của cậu ta, nên mới quyết tâm giữ danh phận cho Tân Hoàng hậu.
Chỉ có thể nói, đứa trẻ này quả thực đáng nể.
Chương Thủ phụ thở dài thật sâu.
Hưng Nguyên Đế xuất thành mười dặm, trông thấy đoàn người chầm chậm tiến lại.
Đoàn người di chuyển chậm rãi, vô cùng đông đúc.
Là một vị Hoàng đế từng chinh chiến vô số lần trên chiến trường, Hưng Nguyên Đế lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Số người không đúng, nhiều hơn.
Mang theo chút nghi hoặc, Hưng Nguyên Đế nhanh chóng thúc ngựa tiến lên.
“Điện hạ, Hoàng thượng dẫn bá quan đích thân tới nghênh tiếp rồi.”
Nghe báo lại, Tú Vương lập tức nhìn về phía Tân Diệu.
Hắn dĩ nhiên không tự cho mình là trọng, nghĩ rằng Phụ hoàng là đến nghênh tiếp mình.
Tân Diệu cưỡi trên lưng ngựa, nhìn đoàn người đang tiến lại gần.
Người ấy đích thân tới nghênh linh cữu của mẫu thân nàng?
Nàng quay đầu, liếc nhìn chiếc xe ngựa chở cỗ quan tài trong đoàn người.
“Tân Đãi chiếu, chúng ta đi nhanh thôi.” Tú Vương ôn tồn nhắc nhở.
Tân Diệu khẽ gật đầu.
Đội ngũ do Tú Vương dẫn đầu thúc ngựa phi nhanh, đến gần liền nhảy xuống, quỳ rạp dưới đất thỉnh an.
Hưng Nguyên Đế từ xe bước xuống, tiến một bước, giọng nói hơi run:
“Đứng dậy đi.”
Ánh mắt hắn dán c.h.ặ.t trên khuôn mặt Tân Diệu, không che giấu nổi sự kích động.
Thiếu niên mà hắn ngày đêm mong nhớ giờ đã đứng trước mặt. Tuy có chút mệt mỏi vì đường xa, nhưng thần sắc lại tốt hơn những gì hắn từng tưởng tượng.
“Cuối cùng cũng trở về rồi.” Trước mặt bá quan văn võ, Hưng Nguyên Đế không nói thêm nhiều, chỉ khẽ gật đầu với Tân Diệu.
“Đã làm Hoàng thượng lo lắng.” Tân Diệu cúi đầu, không để lộ cảm xúc.
“Chuyến đi phương Nam lần này, ngươi cứu dân chúng, diệt trừ thổ phỉ, không phụ sự dạy dỗ của mẫu thân ngươi.”
Cũng không phụ kỳ vọng của trẫm, Hưng Nguyên Đế âm thầm nghĩ.
Dẫu không nói ra lời cuối cùng, thái độ của Hoàng thượng đối với Tân Mộc cũng đã quá rõ ràng trong mắt bá quan văn võ.
Hoàng thượng thực sự coi trọng Tân Mộc, trái lại đối với Tú Vương...
Không ít người lén nhìn sang Tú Vương, chỉ thấy y nét mặt bình thản, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười.
Tú Vương thực sự không bận tâm?
“Vi thần chỉ làm theo lương tâm.” Thiếu niên đứng đối diện bá quan, điềm nhiên đáp.
“Hay lắm, làm theo lương tâm!” Hưng Nguyên Đế vươn tay về phía Tân Diệu:
“Lại đây, đi cùng trẫm đón mẫu thân ngươi.”
Tân Diệu cúi đầu chắp tay:
“Tuân lệnh.”
Cánh tay Hưng Nguyên Đế lơ lửng giữa không trung, đành ngượng ngùng thu lại.
Người chứng kiến cảnh ấy đều thầm nghĩ, Tân Mộc vẫn còn chưa đủ khôn khéo. Hoàng thượng cho hắn vinh dự như vậy mà hắn lại bỏ qua.
Tú Vương thấy hết, hàng mi khẽ động.
Đội ngũ hộ tống linh cữu Tân Hoàng hậu đã gần đến. Hưng Nguyên Đế quyết định bước đi, tiến về phía trước nghênh đón.
Những thị vệ đi đầu thấy thiên tử đến liền tránh sang hai bên quỳ xuống, những người phía sau cũng quỳ theo, để lộ cỗ quan tài trên chiếc xe ngựa dẫn đầu.
Hưng Nguyên Đế từng bước tiến lại, nước mắt tuôn trào.
Hắn đặt tay lên cỗ quan tài đen lạnh lẽo, giọng nghẹn ngào:
“Hân Hân, chúng ta về nhà thôi.”
Giọng nói của hắn rất khẽ, nhưng gió đã mang đến bên tai Tân Diệu.
Tân Diệu mím c.h.ặ.t môi, cúi đầu quỳ trước quan tài của Tân Hoàng hậu. Từng giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan trên nền đất lạnh cứng.
Tiếng khóc vang lên:
“Hoàng tẩu!”
Trưởng Công chúa Chiêu Dương một tay vịn lấy mép xe, một tay vuốt lên quan tài đen, nước mắt không ngừng rơi.
Khổng Duệ đỡ mẫu thân, ánh mắt lo lắng nhìn về phía thiếu niên đang im lặng rơi lệ trên mặt đất.
Tình cảnh ấy, dù là bá quan văn võ cam tâm hay bất đắc dĩ, đều lặng lẽ quỳ xuống.
Chương Thủ phụ quỳ xuống, nghe thấy tiếng thở dài bất cam của Đặng Các lão bên cạnh.
Thiên tử đích thân nghênh đón, Trưởng Công chúa khóc trước quan tài, tình cảnh như vậy, ai có thể không quỳ? Nhưng cúi đầu lúc này, chẳng phải cũng ngầm thừa nhận danh phận của Tân Hoàng hậu hay sao.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trưởng Công chúa Chiêu Dương trút hết nỗi đau trong lòng, quay sang nói với Khổng Duệ:
“Đi đỡ biểu đệ ngươi dậy, đất lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]