🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Đương gia ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt tủi thân nhìn Tân Diệu.

“Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ biểu hiện không tốt, đến cả cơ hội ôm đùi công tử cũng không được sao?”

Tân Diệu đưa tay xoa trán, dịu giọng nói với những người đang quỳ dưới đất: “Lúc ấy tình thế bất ngờ, không phải lỗi của các ngươi. Đừng để trong lòng. Ta ngồi xe suốt đã khá mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Hạ Thanh Tiêu đưa Tân Diệu đến nơi ở: “Nàng cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ giao cho ta xử lý.”

Tân Diệu đối với Hạ Thanh Tiêu rất yên tâm, khẽ gật đầu rồi đóng cửa phòng lại.

Thiên Phong và Bình An canh giữ một trái một phải bên ngoài, Lục Đương gia và Tiểu Bát không chịu kém cạnh, mỗi người đứng một bên.

Hạ Thanh Tiêu khẽ giật khóe miệng nhưng cuối cùng cũng không để ý đến bốn vị thần giữ cửa này mà quay người rời đi.

Tân Diệu ngủ một giấc đến khi tỉnh, liền gọi Thiên Phong mang nước vào.

Thiên Phong và Bình An đã quen với thói quen của Tân Diệu, lẳng lặng mang nước nóng đến rồi lui ra. Lục Đương gia và Tiểu Bát hào hứng muốn giúp Tân Diệu cởi y phục tắm rửa nhưng bị nàng trừng mắt đuổi ra ngoài.

Khi toàn thân ngâm mình trong thùng gỗ, cảm nhận làn nước ấm áp vây lấy da thịt, Tân Diệu khẽ thở dài.

Ngày trước độc lai độc vãng chẳng thấy gì, nay lại có nhiều người quanh quẩn bên cạnh, việc giả nam trang càng thêm phiền phức.

Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, Tân Diệu mở cửa bước ra.

Lúc này Thiên Phong mới bẩm báo: “Công tử, vừa rồi Hạ đại nhân cho người đưa tin, nói rằng Tú Vương điện hạ đã trở về.”

“Bây giờ là giờ nào rồi?”

Bình An đáp: “Đã qua giờ Thân.”

Tân Diệu khẽ gật đầu rồi đi về chính đường.

Chính đường lúc này vô cùng náo nhiệt, nhưng khi nghe “Tân công tử đến rồi”, tất cả đều im bặt.

Tú Vương đứng dậy, chủ động bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên đang tiến vào: “Tân Đãi chiếu, ngươi bình an trở về, bản vương đã an tâm.”

“Khiến Tú Vương điện hạ phải lo lắng, vi thần thật sự hổ thẹn.”

“Tân Đãi chiếu ngàn vạn lần không cần nói vậy. Phụ hoàng nghe tin ngươi gặp nạn, còn muốn đích thân Nam hạ tìm ngươi, bản vương lần này là thay mặt phụ hoàng đến đây.”

Tân Diệu trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc vừa đủ, trong lòng lại đầy nghi vấn. Một phần vì ngạc nhiên người kia vì tìm nàng mà muốn Nam hạ, phần nhiều hơn là thái độ của Tú Vương.

Tú Vương đang muốn kéo gần quan hệ giữa nàng và người kia? Nhưng nếu nàng và người kia trở thành phụ từ tử hiếu trong mắt bách quan và công thần, xét về lợi ích thì điều này chẳng có gì tốt với Tú Vương.

Mang trong lòng nghi ngờ, Tân Diệu không coi thiện ý của Tú Vương là điều gì quá đáng sợ.

Điều nàng thật sự mong muốn là đòi lại công bằng cho mẫu thân. Chỉ cần Tú Vương không trở thành trở ngại, hắn đối xử với nàng thế nào cũng chẳng đáng để nàng bận tâm.

Bạch Anh sau khi Tú Vương và Tân Diệu hàn huyên liền tiến tới hành lễ: “Bạch Anh bái kiến Tân công tử.”

Tân Diệu từng lấy thân phận Khấu Thanh Thanh giao thiệp với Bạch Anh, đối với vị cô nương này vốn có thiện cảm. Nay gặp lại trong thân phận mới, nụ cười trên môi nàng cũng dịu dàng hơn nhiều so với đối mặt với người khác: “Bạch cô nương đi đường vất vả rồi.”



Bạch Anh hiếu kỳ nhìn thiếu niên với nụ cười ôn hòa.

Bách tính huyện Bạch Vân đều nói Tân công tử là tiên nhân chuyển thế, nhưng trông cũng chỉ như một thiếu niên bình thường.

Bữa tiệc tối hôm đó vô cùng thịnh soạn, nhưng Tân Diệu chỉ gắp vài món chay, những người khác nhìn thấy cũng thức thời không ép nàng dùng thêm.

Linh cữu của Tân Hoàng hậu vẫn còn đặt trong nha môn, lấy thân phận của Tân công tử, tự nhiên không thể tiệc tùng linh đình.

Sau bữa ăn, Tân Diệu khách khí thương nghị với Tú Vương: “Đường về phương Bắc đã thông, vi thần muốn ngày mai khởi hành, Tú Vương điện hạ thấy thế nào?”

Tú Vương không chút do dự: “Mọi việc cứ theo ý của Tân Đãi chiếu.”

Sau khi bàn bạc xong thời gian khởi hành, mọi người mới giải tán.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tri huyện vội vã đến khách viện: “Tân công tử, dân làng thôn Thượng Hà và thôn Hạ Hà hôm qua nghe tin ngài bình an trở về, đã cùng nhau chuẩn bị hai chiếc ô Vạn Dân gửi tới nha môn. Bây giờ bọn họ vẫn đang tụ tập bên ngoài nha môn, ngài có muốn ra xem không?”

Tân Diệu đương nhiên không từ chối.

Cùng ra với nàng không chỉ có Hạ Thanh Tiêu, mà còn có cả Tú Vương và Bạch Anh.

Ngoài nha môn, từng đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía cửa. Khi thấy Tân Diệu bước ra, cả đám đông lập tức náo động.

“Tân công tử! Là Tân công tử!”

Hai Lý trưởng của thôn Thượng Hà và thôn Hạ Hà đứng ở phía trước, cùng quỳ xuống trước mặt Tân Diệu:

“Tiểu lão nhi thay mặt toàn thôn cảm tạ Tân công tử đã cứu mạng!”

Tân Diệu vội vàng tiến lên đỡ họ dậy, nhưng lại có nhiều dân làng hơn quỳ xuống.

Tú Vương đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Tân Đãi chiếu quả thực là… một người phi thường.

Phải rất khó khăn mới thuyết phục được các dân làng đứng dậy. Khi đoàn người của Tân Diệu chuẩn bị khởi hành, ngày càng có nhiều bách tính gia nhập vào đoàn tiễn đưa.

“Trong nha môn còn nhiều việc phải xử lý, Triệu Tri huyện, xin ngài trở về.” Sau khi ra khỏi thành, Triệu Tri huyện vẫn dẫn người tiễn đưa, Tú Vương ôn tồn khuyên nhủ.

Triệu Tri huyện cúi người thật sâu: “Chúc Tú Vương điện hạ, Tân công tử, Hạ đại nhân thượng lộ bình an.”

Đoàn người dài như rồng dần đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. Một thiếu niên ở thôn Hạ Hà mạnh dạn hỏi:

“Đại lão gia, Tân công tử còn quay lại huyện Bạch Vân của chúng ta không?”

Triệu Tri huyện nhìn thiếu niên ánh mắt đầy mong đợi, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cho dù Tân công tử sau này không quay lại, cũng sẽ không quên huyện Bạch Vân của chúng ta.”

Giống như người dân huyện Bạch Vân sẽ không bao giờ quên Tân công tử.



Nghĩ đến thân phận đặc biệt của Tân công tử cùng phong thái hào hoa của Tú Vương, Triệu Tri huyện trong lòng khẽ thở dài.

Trời cao đất rộng, thân là quan phụ mẫu của một tiểu thành hẻo lánh, ông không rõ cũng không muốn can dự vào những chuyện trong triều đình. Chỉ hy vọng Tân công tử có thể thuận lợi trên đường.

Trên đường tiến về phía Bắc, hai Cẩm Y Vệ âm thầm rời khỏi đoàn, theo lời Hạ Thanh Tiêu tìm đến nhà đại ca thợ săn.

Đại ca thợ săn đang cùng mẫu thân dùng bữa.

Ở nơi này, mưa rả rích kéo dài hơn một tháng, khiến thu nhập của đại ca thợ săn bị ảnh hưởng nặng nề. Trên bàn chỉ bày vài chiếc bánh bột thô và một bát cháo loãng.

“Không biết vợ chồng trẻ Tiểu Hạ đã về nhà chưa.” Đại nương vừa uống cháo vừa lo lắng.

“Chắc chắn đã về rồi, người cứ yên tâm.” Đại ca thợ săn cắn một miếng bánh, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Mang theo nghi hoặc ra mở cửa, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đứng bên ngoài, ông cảnh giác hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Xin hỏi đại ca, vài ngày trước có phải có hai người từng tạm trú tại nhà ngài không?”

Đại ca thợ săn quan sát hai người, không lên tiếng.

Một Cẩm Y Vệ mỉm cười giải thích:

“Đó là công tử của chúng ta. Sau khi trở về, công tử cảm kích sự giúp đỡ của đại ca, lệnh cho chúng ta mang lễ tạ đến.”

“Con ơi, có phải người nhà của Tiểu Hạ đến không?” Đại nương cũng bước ra.

“Đúng rồi, họ nói đến để gửi lễ tạ.”

Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, hai Cẩm Y Vệ đã xách hai bao gạo mang vào nhà.

Đại nương thấy vậy, liền từ chối:

“Gửi lễ gì chứ, ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn, chỉ là thêm đôi đũa cái bát thôi mà.”

“Đại nương, đại ca, xin nhận lấy, chúng ta còn phải về báo cáo lại với công tử.”

Nghe Cẩm Y Vệ nói vậy, hai mẹ con đại ca thợ săn không từ chối nữa.

Hai bao gạo, nhận cũng được.

Đại nương muốn giữ hai người ở lại dùng cơm, nhưng bị khéo léo từ chối. Bà tiễn họ ra cửa, nhiệt tình dặn dò:

“Nói với công tử các người, sống tốt vào nhé, đừng sinh con sớm quá.”

Hai Cẩm Y Vệ nghe mà mơ mơ hồ hồ, chỉ biết gật đầu bừa rồi rời đi.

Khi đại ca thợ săn chuyển hai bao gạo vào nhà, sờ thấy một chiếc túi, mở ra xem thì sắc mặt đại biến:

“Nương ơi, bọn họ còn để lại rất nhiều tiền!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.