Nghe thấy Hạ Thanh Tiêu tấu trình sự việc, ánh mắt của Khánh Vương hằn lên sự tức giận như muốn g.i.ế.t người.
Hắn biết ngay mà, Hạ Thanh Tiêu luôn tìm cách đối nghịch với hắn!
Hưng Nguyên Đế sau khi nghe xong thì nhíu mày hỏi:
“Chuyện lớn như vậy, tại sao không báo ngay lập tức?”
“Vi thần lo rằng người đó ăn nói bừa bãi, khiến bệ hạ phải bận lòng vì chuyện hư ảo. Sau khi thẩm vấn, thần đã phái Cẩm Y Vệ đến Định Bắc điều tra. Định bụng chờ có kết quả rồi mới tấu trình bệ hạ.”
Sắc mặt Hưng Nguyên Đế trầm xuống:
“Tự ý hành động!”
“Thần muôn lần c.h.ế.t không hết tội.” Hạ Thanh Tiêu quỳ một gối xuống nhận tội.
Ngày bắt giữ người mà hắn báo cáo khác hẳn với thực tế, khiến Hưng Nguyên Đế dễ chấp nhận hơn nhiều. Nếu để Hưng Nguyên Đế biết chuyện này đã xảy ra từ nhiều ngày trước, chắc chắn hắn sẽ bị xử phạt nặng nề.
Hưng Nguyên Đế tuy bày tỏ sự không hài lòng nhưng cũng không muốn trách phạt Hạ Thanh Tiêu thêm, chỉ lạnh lùng nói:
“Người đó hiện đang ở Bắc Trấn Phủ Ty?”
“Đúng vậy.”
“Dẫn hắn đến gặp trẫm.”
Lại một lần nữa chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng. Cuối cùng, người trẻ tuổi bị dẫn đến trước mặt Hưng Nguyên Đế.
“Tiểu dân Vệ Trường Thanh, tham kiến bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế không vui, liếc mắt nhìn Hạ Thanh Tiêu:
“Đã dùng hình phạt với hắn?”
“Thuộc hạ lỗ mãng, ban đầu nghi ngờ người này là kẻ gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3730199/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.