Chương trước
Chương sau
Chưa đến buổi tối, Chu thị đã ngã bệnh.

Đối với người Đại Hạ, phải qua rằm tháng Giêng mới được xem là hết Tết. Đặc biệt, từ mùng Sáu trở về trước, việc ra ngoài chúc Tết, tiếp đón khách khứa, đủ loại công việc vặt vãnh cũng khiến một nữ chủ nhân của gia đình lớn bận rộn từ sáng đến tối.

Chu thị vừa ngã bệnh, mọi việc trong nhà chỉ đành đổ lên vai lão phu nhân. Lão phu nhân chỉ bận hai ngày đã thấy tối mắt tối mũi, chân tay bủn rủn, cảm thấy sức già khó lòng chống đỡ nổi.

Đoạn Thiếu khanh cũng vì phủ đệ bận rộn mà xe ngựa vốn đã được sắp xếp từ trước gặp trục trặc, khiến việc ra ngoài bị trì hoãn.

“Mẫu thân, đại phu nói thế nào? Nhị đệ muội vẫn chưa khỏe sao?”

Lão phu nhân trong miệng nổi mụn nước, vừa nghe con trai hỏi đã giận không kiềm được: “Ngươi làm đại bá mà hỏi nhiều như vậy để làm gì!”

Đoạn Thiếu khanh nén bực dọc, đáp: “Chẳng phải vì nhà nhiều việc, con lo lắng cho mẫu thân nên mới hỏi thôi mà.”

Cơn giận của lão phu nhân nguôi bớt, liền nói: “Đại phu cũng chẳng nói được gì rõ ràng. Nhìn thì không có vấn đề gì lớn, ai ngờ lại cứ chóng mặt khi vừa ngồi dậy.”

Lão phu nhân thậm chí nghi ngờ Chu thị đang giả bệnh, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không thể nào.

Đây là lần đầu tiên Chu thị chủ trì việc qua năm, không cố gắng thể hiện thì chẳng lẽ không sợ mất quyền quản gia sao?

Nhưng Chu thị thật sự không để ý đến quyền quản gia như lão phu nhân nghĩ. Đến mùng Bốn, nàng đã nói với lão phu nhân:

“Con dâu thấy bệnh này thật kỳ quái, luôn cảm thấy không đúng. Tối qua đã lén mời tiên cô đến xem. Tiên cô nói con dâu và Nhị tiểu thư xung khắc, không nên thường xuyên gặp mặt…”

Lão phu nhân nghe vậy liền cau mày c.h.ặ.t lại.

Tương khắc với Hoa nhi?

Bấy nhiêu năm qua không tương khắc, sao đột nhiên lại như thế?

Chu thị dựa vào đầu giường, dáng vẻ mệt mỏi không còn chút sức lực: “Nhị tiểu thư là đích nữ, không thể để nàng phải kiêng kỵ. Con dâu nghĩ, hay là nhị phòng chúng con dọn ra ngoài ở tạm đi.”

Ánh mắt lão phu nhân lóe lên tia sáng: “Ý ngươi là muốn phân gia?”

Chu thị cố gắng ngồi thẳng dậy hơn một chút: “Con dâu sao dám nghĩ đến chuyện phân gia. Chỉ là trước mắt dọn ra ngoài ở tạm, đợi Nhị tiểu thư xuất giá rồi chúng con sẽ dọn về.”

“Như thế thì ra thể thống gì!” Lão phu nhân lập tức phản đối, “Tự dưng lại dọn ra ngoài, chẳng phải sẽ để người ngoài đoán già đoán non rằng hai phòng các ngươi bất hòa sao? Hay ngươi muốn để thiên hạ biết ngươi và Hoa nhi xung khắc? Năm nay Hoa nhi sẽ gả vào phủ Cố Xương Bá. Chu thị…”

Lão phu nhân chưa kịp giáo huấn xong, đã thấy Chu thị trợn mắt, ngất đi ngay tại chỗ.

Mấy nha hoàn luống cuống tay chân. Một hồi sau, Chu thị mới tỉnh lại, dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi.

Lão phu nhân cố nén sự khó chịu, an ủi vài câu, rồi trở về Như Ý Đường, suy nghĩ một hồi mới vỡ lẽ: Có phải Nhị nha đầu đã làm phật ý Chu thị?



Nghĩ đến thời điểm Chu thị ngã bệnh, lão phu nhân liền dặn tâm phúc Hồng Vân ma ma điều tra kỹ càng.

Trong Đoạn phủ, nói là Chu thị quản gia, nhưng thực quyền vẫn nằm trong tay lão phu nhân. Hồng Vân ma ma không mất nhiều công sức đã tìm ra manh mối.

“Có một tiểu nha đầu vô tình nghe được Nhị tiểu thư cãi nhau với Biểu tiểu thư. Khi đó, Tứ tiểu thư cũng có mặt…”

Nghe xong lời bẩm báo, lão phu nhân tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này!”

Vừa giận Đoạn Vân Hoa gây chuyện thị phi, lại giận Chu thị không biết chừng mực.

Sau cơn giận, lão phu nhân không gọi Tân Diệu đến hỏi rõ, cũng không nhắc chuyện này với Đoạn Vân Hoa. Bà chỉ gọi nàng ta đến Như Ý Đường căn dặn:

“Phủ Cố Xương Bá khác hẳn với nhà chúng ta. Sau khi con gả vào đó, khó tránh khỏi phải giao thiệp với Hoàng gia. Tổ mẫu đã mời một ma ma trong cung ra dạy bảo con. Để sau này không xảy ra sơ suất. Thời gian này con hãy an tâm học quy củ, chuẩn bị tốt cho việc xuất giá.”

Nghe lời dặn dò tràn đầy lo lắng vì mình, Đoạn Vân Hoa ngoan ngoãn đáp ứng. Chỉ là sau này khi phát hiện ngay cả bước ra khỏi viện cũng khó, mọi chuyện đã rồi.

Nghe nói Nhị tiểu thư đóng cửa học quy củ, bệnh của Chu thị liền khỏi hẳn.

Nhị lão gia Đoạn Văn Bách lo lắng hỏi thê tử: “Nàng không sợ lão phu nhân bắt nàng lập quy củ sao?”

Chu thị khẽ cười: “Việc trong nhà bề bộn thế này, lão phu nhân làm gì rảnh để ý chuyện ấy.”

“Chỉ sợ đợi đến khi đại ca tái giá, lão phu nhân sẽ tính sổ chúng ta.”

Chu thị cười lạnh: “Chuyện đó để sau rồi nói. Ta chỉ biết rằng nếu bây giờ không nói một lời nào, chính là phụ lòng Nhạn nhi của ta.”

Đoạn Văn Bách ôm lấy vai Chu thị, khẽ nói: “Đều tại ta, để nàng và các con phải chịu ủy khuất.”

“Lão gia đừng nghĩ vậy, xuất thân vốn không thể lựa chọn. Đại ca làm quan trong triều, phần lớn sản nghiệp trong nhà đều là do lão gia lo liệu. Lão phu nhân cần chúng ta san sẻ gánh nặng cho đại ca, dù đối với ta có quá đáng đến mấy cũng phải có chừng mực.”

Đoạn Văn Bách gật đầu.

“Cũng phải cảm tạ Thanh nhi…”

Tân Diệu nghe nói Đoạn Vân Hoa bị giam không được ra khỏi viện, trong lòng thầm vui thay cho Đoạn Vân Nhạn.

Nữ nhi có mẫu thân che chở, chung quy cũng sẽ hạnh phúc hơn.

“Thanh biểu tỷ.”

Tân Diệu nhìn tiểu cô nương đang tiến đến gần, nở nụ cười dịu dàng: “Tứ biểu muội có việc gì sao?”

Đoạn Vân Nhạn đặt một chiếc khăn tay vào tay Tân Diệu, nói: “Mẫu thân bảo rằng, nhận ân huệ của người khác thì phải báo đáp. Đây là lễ tạ của muội.”



Tân Diệu mở khăn tay ra, thấy trên cành mai nở rộ có đôi chim đứng đó, không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Đây là Tứ biểu muội thêu sao?”

“Ừm, là muội thêu hỷ thước đăng mai. Mai nở báo hiệu xuân về, mang lại điềm lành.” Tiểu cô nương vẻ mặt nghiêm túc, “Bây giờ muội thêu chưa đẹp, đợi sau này thêu giỏi hơn, muội sẽ tặng tỷ một chiếc đẹp hơn.”

“Chiếc khăn này đã rất đẹp rồi, cảm ơn Tứ biểu muội, tỷ rất thích.” Tân Diệu cẩn thận gấp chiếc khăn lại, cất vào.

Nhận được chiếc khăn tay này, mãi đến mồng bảy trở lại thư quán Thanh Tùng, tâm trạng của Tân Diệu vẫn vui vẻ.

“Đông gia, chúc mừng năm mới.” Lưu Chu và Thạch Đầu tranh nhau chúc Tết Tân Diệu.

Tân Diệu phát thưởng hậu hĩnh cho mọi người trong thư quán, đám người trong thư quán bận rộn quét dọn trong ngoài, chuẩn bị cho ngày mai khai trương.

Mồng tám đầu xuân, thời tiết rất tốt, thư quán Thanh Tùng mở cửa muộn hơn chút so với các cửa hàng trên phố, nhưng ngoài kia tiếng pháo nổ vang không ngừng, náo nhiệt vô cùng.

Lưu Chu và Thạch Đầu mỗi người cầm một dây pháo, định ra ngoài đốt.

Lưu Chu vừa kéo cửa, giật mình nhanh chóng đóng lại.

Tân Diệu dẫn Hồ chưởng quầy và mọi người đi ra, thấy vậy liền nhìn hỏi.

“Đông gia, bên ngoài có rất nhiều người!” Lưu Chu mặt mày căng thẳng, “Hình như họ đều cầm đồ gì đó, không biết định làm gì.”

Công khai cướp bóc? Sao có thể ngông cuồng như thế?

“Để ta xem.”

“Đông gia!” Thấy Tân Diệu bước lên, Hồ chưởng quầy vội kêu, “Để Lưu Chu ra xem đi.”

Nếu thật sự gặp chuyện rắc rối, để nam nhân cường tráng ứng phó trước, ông sẽ dẫn Đông gia rời đi bằng cửa sau.

“Không cần.” Tân Diệu mỉm cười, đẩy cửa ra.

Thư quán đông người như vậy, nếu thật sự có chuyện gì xui xẻo, nàng sớm đã “thấy” được rồi.

Ngoài cửa, một đám đông đứng chen chúc, Tân Diệu vừa nhìn đã thấy Cốc Ngọc đứng phía trước.

“Các người…”

Cốc Ngọc bước lên một bước: “Khấu tiểu thư, nhờ phúc của ngài, hàng xóm láng giềng chúng tôi mới có được cái Tết này, mới có được năm đoàn viên. Hôm nay, mỗi nhà một người đến đây, để chúc Tết ngài.”

Thiếu niên vừa nói xong, những người đến, già trẻ, nam nữ, đồng loạt hành lễ với cô nương đang đứng trước cửa thư quán Thanh Tùng.

“Khấu tiểu thư, năm mới tốt lành!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.