Hạ Thanh Tiêu phối hợp cùng các nha môn khác an trí dân chạy nạn, đến lúc mọi việc đâu vào đấy thì trời đã tối. Tuyết trắng phủ dày, ánh lên sắc lạnh dưới những đốm sáng lưa thưa của đèn lồng.
Hắn không lập tức trở về hầu phủ, mà rảo bước đến con phố dài nơi có Thư quán Thanh Tùng.
Quả nhiên, ánh đèn của thư quán vẫn còn sáng.
Hạ Thanh Tiêu đứng lại một lúc, rồi lặng lẽ xoay người định rời đi.
“Hạ đại nhân.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau.
Hạ Thanh Tiêu quay lại, nhìn Tân Diệu bước tới: “Trễ thế này, Khấu tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Ta vừa sắp xếp lại sổ sách, tiện lên kế hoạch cho ngày mai.” Tân Diệu nhìn hắn, người nam tử với dáng vẻ phong trần, mệt mỏi: “Hạ đại nhân mới bận rộn xong phải không?”
Ánh mắt Tân Diệu lướt qua người hắn, khiến Hạ Thanh Tiêu bất giác nhìn xuống mình.
Bộ y phục đỏ thắm của Cẩm Y Vệ giờ đã lấm lem bụi bẩn, là kết quả của việc hắn phụ giúp dân chạy nạn vận chuyển đồ đạc.
Ban đầu, hắn không để ý lắm, nhưng dưới ánh nhìn trong veo như mặt nước của thiếu nữ, bỗng dưng lại thấy chút ngượng ngùng.
“Dân chúng trong khu vực đều đã đến Dưỡng Tế Viện cả rồi chứ?” Tân Diệu không nhận ra vẻ lúng túng của hắn, hỏi với nụ cười dịu dàng.
Dương đội trưởng cùng đồng đội của hắn đã phát hết áo bông rồi quay về, những việc sau đó đều do triều đình đảm nhiệm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3722675/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.