Ánh mắt nhiệt thành của Quế ma ma nhìn chằm chằm, Tân Diệu mơ hồ đáp:
“Ta chỉ tình cờ ăn qua mà thôi.”
Quế ma ma lại không chịu bỏ qua đề tài này:
“Khấu tiểu thư, ngài còn nhớ đã ăn ở đâu không?”
Món bánh sữa vỏ giòn này là Hoàng hậu nương nương đã dạy bà làm!
Hoàng hậu nương nương từng nói rằng đây là món điểm tâm thường thấy ở quê nhà của bà, bởi vậy bà mới chưa từng được thấy qua. Lúc ấy, bà đã thầm nghĩ, lời đồn Hoàng hậu nương nương là một nữ tử nghèo khổ chạy nạn quả nhiên không đáng tin. Một nơi có thể thường xuyên ăn loại điểm tâm này sao có thể là vùng đất nghèo khó?
Người cùng Hoàng hậu nương nương học làm món bánh này còn có cả muội muội của bà.
Ý thức được bản thân đang kích động, Quế ma ma cười áy náy:
“Không giấu gì Khấu tiểu thư, bánh sữa vỏ giòn không phải là món điểm tâm thường thấy ở Đại Hạ. Người biết làm món này rất ít, ta là một người, muội muội ta cũng là một người. Ta đã mất liên lạc với muội ấy nhiều năm rồi, đột nhiên nghe ngài nhắc đến tên món điểm tâm này, ta không kìm được mà nghĩ đến muội ấy…”
Nói đến đây, trong mắt Quế ma ma ánh lên một tia nước mắt.
“Lúc nhỏ ta từng ăn món này, là do tiên phụ mang về. Vì quá ngon nên ta đã làm mình làm mẩy đòi thêm, nhưng sau đó chẳng thể mua được nữa, thành ra ấn tượng khắc sâu.”
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3721964/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.