Chương trước
Chương sau
Đây rồi.

Trong hình ảnh, tiểu cô nương bị húc văng ra, ngã mạnh vào đám hoa cúc dại.

Trên núi cúc dại mọc khắp nơi, nhưng chỉ chỗ này trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ.

“Linh biểu muội, chúng ta hái một ít cúc hoa đi.”

Đoạn Vân Linh vui vẻ đồng ý.

“Tiểu thư, đi chậm một chút.”

Tân Diệu nghe tiếng nhìn sang, thấy tiểu cô nương tên là “Phù Nhi” đang nhảy nhót chạy tới, phía sau có vài nha hoàn đuổi theo.

Trên núi đâu đâu cũng có người, tiểu cô nương lại được nha hoàn chăm sóc, vốn không có gì nguy hiểm, nhưng biến cố thường xảy ra chỉ trong tích tắc.

Tân Diệu vừa đứng dậy thì thấy Đới Trạch từ rừng cây cách đó không xa lao ra, không biết hắn đã thấy tiểu cô nương hay chưa, hay do quá cấp bách mà chẳng để ý gì cả, đúng lúc ấy bổ nhào về một bên.

Tiểu cô nương ngẩn người đứng yên tại chỗ, đối mặt với con quái vật khổng lồ lao đến, chẳng nhúc nhích gì.

Tiếng hét vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng lao đến, ôm lấy tiểu cô nương đang đứng sững mà lăn sang một bên.

Con heo rừng phóng qua, giữa tiếng la hét, nhóm hộ vệ kịp thời vây lại, phải c.h.é.m g.i.ế.t khó khăn lắm mới hạ gục được. Heo rừng hung dữ, khiến hai hộ vệ bị thương.

“Tiểu thư không sao chứ?” Các nha hoàn chạy tới, ai nấy sắc mặt nhợt nhạt.

Tân Diệu thả tiểu cô nương ra, đứng dậy.

Tiểu cô nương đờ đẫn, vẫn chìm trong cơn sợ hãi tột cùng.

“Tiểu thư, ngài không bị thương chứ?” Một nha hoàn lo lắng nắm lấy tay tiểu cô nương.

Tiểu cô nương run rẩy, nắm c.h.ặ.t tay áo Tân Diệu, không khóc cũng không la.

Các nha hoàn không khỏi nhìn về phía Tân Diệu.

Cứu tiểu cô nương an toàn, lòng Tân Diệu nhẹ nhõm, nhưng nét mặt vẫn giữ nghiêm nghị, trầm giọng: “Tiểu thư của các ngươi có lẽ đã quá sợ hãi, cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Các nha hoàn lập tức không dám động đậy thêm.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, người kéo đến ngày càng nhiều, Trưởng công chúa Chiêu Dương nghe nha hoàn bẩm báo cũng vội vàng chạy tới.

“Phù Nhi!” Từ xa nhìn thấy tiểu cô nương bất động, Trưởng công chúa Chiêu Dương hô lên một tiếng.

Tiểu cô nương nghe tiếng gọi của mẫu thân, từ từ quay đầu lại.



Trưởng công chúa Chiêu Dương vội lao đến ôm chầm lấy con gái: “Phù Nhi, con không sao chứ?”

Tiểu cô nương cuối cùng bật khóc: “Mẫu thân, con sợ lắm… con quái vật to như vậy…”

“Phù Nhi đừng sợ, đó không phải quái vật, chỉ là một con heo rừng thôi.” Trưởng công chúa Chiêu Dương dỗ dành con, ánh mắt sắc bén nhìn về phía các nha hoàn, “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Một nha hoàn run rẩy đáp: “Tiểu thư chạy về phía này, bọn nô tỳ theo sau, bỗng nhiên có người từ rừng cây xông ra, khi gần đụng phải tiểu thư thì né qua một bên. Nào ngờ sau lưng người đó lại có con heo rừng đuổi theo, lao thẳng về phía tiểu thư, may mà Khấu tiểu thư kịp lao ra ôm tiểu thư lăn sang một bên…”

Nghe vậy, Trưởng công chúa Chiêu Dương tâm trạng chấn động, nhìn sang Tân Diệu.

Tân Diệu cúi đầu hành lễ.

“Đa tạ Khấu tiểu thư.” Trưởng công chúa Chiêu Dương tạ ơn, lúc này không phải lúc nói nhiều, liền lạnh mặt hỏi nha hoàn, “Ai là người đã dẫn heo rừng đến đây?”

“Là Đới Trạch, thế tử của Cố Xương bá.”

Đới Trạch, vốn đã hồn xiêu phách lạc, không biết bị ai đẩy ra, xuất hiện trước mặt Trưởng công chúa Chiêu Dương.

Biết mình gây họa, Đới Trạch vội vàng xin lỗi: “Tiểu nhân lúc ấy bị heo rừng đuổi theo, không còn để ý gì nữa, thực sự không nhìn thấy tiểu thư ở phía trước…”

“Ngươi đã làm gì để chọc cho heo rừng đuổi theo ngươi?”

Đới Trạch ánh mắt lóe lên, lắp bắp: “Tiểu nhân vào rừng đi vệ sinh, không ngờ làm kinh động đến heo rừng…”

Cố Xương bá phu nhân cùng phu quân cũng vội vã đến.

“Đồ vô dụng!” Cố Xương bá giáng cho con trai một cái tát, rồi nhanh chóng xin lỗi Trưởng công chúa Chiêu Dương.

Cố Xương bá phu nhân tuy đau lòng con trai bị tát, nhưng không dám biểu lộ chút bất mãn, đi theo sau chồng mà xin lỗi.

Dù họ là huynh tẩu của Thục phi, cữu cữu, cữu mẫu của Nhị hoàng tử, nhưng Trưởng công chúa Chiêu Dương lại là người thân duy nhất của hoàng thượng, tuyệt đối không thể đắc tội.

“Nghịch tử này quấy phá, khi về nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, xin trưởng công chúa thứ tội…”

Tiếng khóc của tiểu cô nương kéo lại sự chú ý của Trưởng công chúa Chiêu Dương.

“Phù Nhi đừng sợ, về lều với mẫu thân.” Trưởng công chúa Chiêu Dương lạnh lùng gật đầu với vợ chồng Cố Xương bá, dắt tiểu cô nương rời đi.

Thấy Trưởng công chúa dẫn nữ nhi rời đi, Đới Trạch thở phào, rồi ngay sau đó bị Cố Xương bá lôi đi.

Trên đường về lều, Trưởng công chúa Chiêu Dương gọi vệ binh lại, thì thầm dặn dò vài câu.

Con heo rừng c.h.ế.t nằm đó, hai vệ binh đứng canh, đám người hiếu kỳ không có ý định giải tán, nhiều người còn tiến lại gần bắt chuyện với Tân Diệu.

“Khấu tiểu thư, vừa rồi là ngài đã cứu tiểu thư của trưởng công chúa đấy nhỉ?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Tân Diệu ứng phó vài câu, kéo Đoạn Vân Linh rời đi.



Đoạn Vân Linh từ trước đến giờ chưa bao giờ bị nhiều người vây quanh đến thế, vừa thoát khỏi đám đông đã thở phào, ánh mắt nhìn Tân Diệu sáng rực: “Thanh biểu tỷ, tỷ thật lợi hại. Lúc đó muội sợ đến mức đầu óc trống rỗng, mà tỷ vẫn có thể cứu người.”

“Chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, ta cũng không ngờ mình lại nhanh đến vậy.” Trước mặt người nhà họ Đoạn, Tân Diệu đương nhiên không thể để lộ việc mình biết võ công.

“Thanh biểu tỷ, tỷ cứu nữ nhi của trưởng công chúa, trưởng công chúa chắc chắn sẽ cảm tạ, sau này không ai dám coi thường tỷ nữa.” Đoạn Vân Linh thật lòng vui mừng cho biểu tỷ.

Nàng tuy là bông hoa trong nhà, nhưng cũng hiểu nữ nhi trẻ tuổi bên ngoài sẽ gặp nhiều gió sương.

“Cứu người là cứu người, không cần nghĩ nhiều, chúng ta về chỗ ngoại tổ mẫu thôi.” Tân Diệu nói thản nhiên, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh.

Đối với nàng, cứu người đương nhiên là chuyện hàng đầu, nhưng lợi ích sau khi cứu người nàng cũng không muốn bỏ qua.

Nàng cần bước vào vòng quan hệ này, thuận lợi cho việc điều tra và báo thù.

Về lều, Trưởng công chúa Chiêu Dương ôm nữ nhi vào lòng, dịu dàng an ủi.

Hai vệ binh được lệnh đi điều tra đã quay lại.

“Có phát hiện điều gì bất thường không?” Trưởng công chúa Chiêu Dương hỏi.

Đới Trạch nổi tiếng là kẻ ngông cuồng, nàng không cho rằng hắn chỉ vô ý làm kinh động heo rừng.

“Hồi bẩm điện hạ, chúng thần phát hiện một ổ heo rừng con trong rừng, đám heo con đó…” Vệ binh ngập ngừng một chút, như thể không biết phải nói sao.

Trưởng công chúa Chiêu Dương mặt trầm xuống: “Nói đi.”

Vệ binh cúi đầu: “Trên mình những heo con có mùi khai.”

Với kinh nghiệm sống dày dặn của Trưởng công chúa Chiêu Dương, lúc này nàng cũng không khỏi sững sờ.

Heo con có mùi khai trên người!

Một vệ binh khác trực tiếp kết luận: “Có lẽ là thế tử Cố Xương bá đi tiểu lên đám heo con, dẫn đến việc bị heo mẹ truy đuổi.”

Trưởng công chúa Chiêu Dương mặt sa sầm.

Đây chính là cái mà tên đó nói là "vô ý kinh động heo rừng"!

Nếu không có Khấu tiểu thư cứu giúp, e rằng Phù Nhi đã…

Trưởng công chúa Chiêu Dương càng nghĩ càng giận, xuống núi liền không về phủ trưởng công chúa, mà thẳng tiến vào hoàng cung.

Hưng Nguyên đế hôm nay cũng leo núi, nhưng là dạo chơi tại khu vực núi xanh trong phạm vi hoàng thành. Ngài vừa hồi cung nghỉ ngơi không bao lâu thì nghe nội thị bẩm báo Trưởng công chúa Chiêu Dương cầu kiến.

Nhiều năm loạn lạc, ngoài đám con cháu sau này, m.á.u mủ thân thích của Hưng Nguyên đế chỉ còn một lão mẫu thân và một muội muội duy nhất, vừa nghe trưởng công chúa cầu kiến liền lập tức cho mời vào.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.