Châu Ngưng Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Ta biết. Phụ thân không tin những chuyện này, nếu để người nghe được thì chắc chắn sẽ trách mắng ta mất.”
“Đúng vậy, nam nhân phần lớn không mấy tin tưởng vào những thứ như thế.” Dặn dò con gái xong, mẫu thân của Châu Ngưng Nguyệt hiện vẻ mệt mỏi: “Mẫu thân muốn nghỉ ngơi một chút, con cũng về phòng ngủ đi.”
Châu Ngưng Nguyệt rời khỏi, trong phòng trở nên yên ắng, nhưng Châu mẫu lại trằn trọc không tài nào chợp mắt.
Trên đường về thư quán, Tân Diệu và Kỷ Thải Lan đi cùng nhau một đoạn, nàng lặng lẽ hỏi thăm: “Châu muội muội mới từ nơi khác đến, không biết họ có thói quen đón Tết Trung Thu khác với chúng ta không?”
Kỷ Thải Lan ngay lập tức hứng thú, vui vẻ nói: “Nghe biểu muội nói thì có chút khác biệt. Bên miền Nam họ thường ăn bánh Trung Thu nhân t.hịt đó.”
Nghe đến đây, trên mặt Kỷ Thải Lan thoáng hiện nét chán ghét.
Bánh Trung Thu rõ ràng là phải ăn nhân đậu đỏ, nhân táo tàu hay nhân ngũ cốc, bánh Trung Thu nhân t.hịt thật đúng là kỳ quái!
“Bánh Trung Thu nhân thịt?” Tân Diệu cố tình tỏ ra vẻ kỳ quặc.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Kỷ Thải Lan như tìm được tri âm: “Muội thấy lạ lẫm đúng không?”
Tân Diệu gật đầu: “Quả là khác hẳn với thói quen của chúng ta.”
“Không chỉ có vậy đâu! Ở chỗ biểu muội, họ ăn bánh Trung Thu nhân thịt, bánh ú cũng là loại mặn, cả chả giò cũng vậy, nhưng tàu hủ lại phải ăn ngọt cơ! Khấu muội muội, ngươi có thể tưởng tượng tàu hủ ngọt không?”
Thực ra, nàng không chỉ tưởng tượng ra được mà còn ăn rất ngon là đằng khác.
Tất nhiên rồi, mẫu thân của nàng nấu món gì cũng đều rất ngon, dù là món Nam hay món Bắc, chiên xào nướng hấp, thứ nào nàng cũng đều ăn quen cả, từ ngọt đến mặn.
“Không biết đến Trung Thu này, Châu muội muội có ăn quen bánh Trung Thu ngọt không nhỉ?”
“Hồi còn nhỏ thì họ từng sống ở kinh thành, hẳn là cũng quen ăn rồi, nhưng những năm gần đây họ ăn quen khẩu vị mặn rồi, nếu có thêm bánh nhân t.hịt thì càng tốt. Mấy ngày trước ta còn nói với biểu muội, gần Cát Tường Phường có một tiệm điểm tâm, những ngày Trung Thu này không chỉ có bánh Trung Thu thường thấy, mà còn có cả bánh nhân t.hịt nữa. Biểu muội bảo sẽ mua ít bánh về làm bất ngờ cho cả nhà.”
Tân Diệu thầm muốn ôm chầm lấy Kỷ Thải Lan.
Sao lại có người tâm lý như vậy chứ!
Nàng làm ra vẻ ngạc nhiên: “Kinh thành cũng có bán bánh Trung Thu nhân t.hịt sao?”
“Có chứ, cửa tiệm ấy tên là Ngũ Hương Trai, vốn không có bánh nhân thịt, nhưng vì vợ của thiếu chủ là người miền Nam nên họ mới bán. Chẳng hiểu sao mà lại bán khá chạy, đa phần khách hàng đều là người miền Nam.”
Kỷ Thải Lan nhắc đến “bán chạy” với giọng chán ghét rõ rệt, khiến Tân Diệu không khỏi mỉm cười.
Khi tạm biệt tại ngã ba, Kỷ Thải Lan nắm lấy tay Tân Diệu, lưu luyến nói: “Khấu muội muội, ngươi luôn ở thư quán đúng không? Hôm nào ta sẽ lại đến tìm ngươi chơi.”
“Ngày thường ta đều ở đây cả, Kỷ tỷ tỷ cứ đến tìm ta nhé.”
Về đến thư quán, Tân Diệu liền dặn dò Phương ma ma: “Gần Cát Tường Phường có một tiệm tên Ngũ Hương Trai, ma ma hãy đi dò xem vị trí cụ thể ở đâu.”
Có tên tiệm và vị trí tương đối, việc dò hỏi không quá khó. Một lúc sau Phương ma ma đã trở về, báo lại cho Tân Diệu.
“Tiệm ấy cách Cát Tường Phường chỉ hai con phố, mở cửa bên lề đường, buôn bán rất đắt hàng, đến chiều là bán hết điểm tâm, còn đóng cửa sớm...”
Lời của Phương ma ma cũng xác nhận suy đoán rằng vụ án mạng xảy ra vào buổi sáng của Tân Diệu.
Đêm đó, Tân Diệu ngủ không yên giấc, trong lòng cứ mãi cân nhắc về kế hoạch hành động vào ngày Trung Thu.
Nàng đã nắm rõ phần nào cách bố trí của Châu gia. Hôm nay khi gặp mẫu thân của Châu Ngưng Nguyệt ở gian phòng phía đông, cách bố trí hoàn toàn khác với hình ảnh trong đầu nàng. Vậy thì nơi xảy ra vụ án chỉ còn lại tây phòng.
Chính phòng Châu gia có ba gian, tây phòng liền kề với sảnh đường, trong sảnh không có chỗ nào để ẩn náu. Cửa sổ bên ngoài cũng không thuận tiện, chỉ cần không canh đúng thời gian sẽ bị Châu Ngưng Nguyệt đang từ ngoài về phát hiện ngay.
Suy đi tính lại, chỗ ẩn náu thích hợp nhất vẫn là xà nhà trong tây phòng, xem ra nàng phải làm “quân tử trên xà nhà” một lần rồi.
Quyết định xong, Tân Diệu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, nàng ở lại trong Đông viện, Thạch Đầu từ phía trước chạy đến đưa đồ, hóa ra là điểm tâm của Ngũ Hương Trai.
“Là của bằng hữu ngài, vị Kỷ cô nương kia tặng.”
Thấy Tân Diệu định đi gặp Kỷ Thải Lan, Thạch Đầu vội nói: “Kỷ cô nương nghe tin ngài đang ở Đông viện, đặt điểm tâm rồi rời đi ngay, nói là tiện đường nên mang điểm tâm đến cho ngài nếm thử.”
Tân Diệu mở hộp điểm tâm, lấy ra mấy miếng đưa cho Thạch Đầu: “Ngươi và Lưu Chu cũng thử một chút.”
Với Thạch Đầu, một đứa trẻ có cuộc sống khó khăn như cậu, điểm tâm là thứ ngon lành không dễ dàng có được.
“Đa tạ chủ nhân.” Thiếu niên vui vẻ nhận lấy điểm tâm rời đi.
Tân Diệu ngồi yên tĩnh một lúc, lấy một miếng điểm tâm hình hoa đào cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
Điểm tâm mềm mại ngọt ngào, hương vị khá ngon, nhưng lòng nàng lại chẳng hề ngập tràn vị ngọt.
Ăn hết một miếng, nàng khẽ thở dài.
Dù có thay đổi được kết cục Châu mẫu bị sát hại, nhưng sự rạn nứt giữa hai vợ chồng đã là điều không thể tránh khỏi. Không biết lúc đó Kỷ Thải Lan và Châu Ngưng Nguyệt, đôi chị em họ này sẽ phải đối mặt với nhau thế nào đây?
Còn tình bạn của nàng với họ… cũng vốn chỉ là tình bạn xây trên sự dối trá, nghĩ nhiều cũng chỉ tự chuốc phiền não mà thôi.
Chớp mắt đã đến ngày mười bốn tháng tám, Tân Diệu đi dạo quanh thư quán một vòng rồi ra cửa, tiến về hướng tiệm Ngũ Hương Trai.
Nàng muốn đến sớm một chút, để ước lượng khoảng cách từ Châu gia đến tiệm điểm tâm.
Đúng như Kỷ Thải Lan nói, Ngũ Hương Trai cách Cát Tường Phường không xa, Tân Diệu vì không vội nên đi chậm, thấy tiệm đã có một hàng dài người xếp hàng.
Quả nhiên là tiệm điểm tâm rất nổi tiếng—ý nghĩ này vừa thoáng qua thì bước chân nàng chợt khựng lại.
Châu Ngưng Nguyệt sao lại có mặt trong hàng?
Áo ngắn màu nguyệt bạch, váy xếp li màu đinh hương, tay cầm theo giỏ nhỏ… diện mạo của Châu Ngưng Nguyệt chẳng khác gì trong hình ảnh kia.
Tân Diệu đứng lặng nhìn thiếu nữ thanh tú trong hàng, lòng bỗng trĩu nặng.
Sai rồi!
Thì ra thời điểm trong hình ảnh không phải là ngày Trung Thu, mà là ngày mười bốn tháng tám!
Không kịp nghĩ gì thêm, nàng nhanh chân bước về phía Châu Ngưng Nguyệt.
“Khấu tỷ tỷ?” Châu Ngưng Nguyệt ngạc nhiên vui mừng: “Ngươi cũng biết đến tiệm điểm tâm này sao?”
“Hôm đó nghe Kỷ tỷ tỷ nói tiệm này ngon, nghĩ là sắp lễ nên muốn mua một ít mang về ngoại gia.” Tân Diệu khẽ giải thích, nắm lấy tay Châu Ngưng Nguyệt: “Nhưng gặp được Châu muội muội, thì không thể mua điểm tâm nữa.”
Tân Diệu kéo tay nàng đi về hướng Châu gia, hạ giọng nói: “Ta xem mặt Châu muội muội, thấy có điềm chẳng lành liên quan đến phụ mẫu, lại sắp xảy ra ngay.”
Điềm chẳng lành về phụ mẫu làm Châu Ngưng Nguyệt tức khắc nhớ đến lời Tân Diệu đã nói về tai họa huyết quang của mẫu thân, không khỏi biến sắc: “Mẫu thân ta…”
Chẳng cần Tân Diệu kéo nữa, nàng đã vội xách váy chạy về nhà.
Tân Diệu lặng lẽ theo sau.
Châu Ngưng Nguyệt lo lắng cho cha mẹ, chạy nhanh như gió, nhưng vẫn mất một khắc mới đến được trước cửa nhà.
Cổng nhà Châu gia đóng c.h.ặ.t nhưng không khóa, Châu Ngưng Nguyệt đẩy cửa bước vào, chạy thẳng về phía sảnh đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]