Nghe Tân Diệu nhắc đến thư quán, Tiểu Liên không khỏi nhớ lại cuốn sách mà nàng để quên ở ngôi làng nhỏ, với vài vết ố màu nâu loang lổ.
Chẳng lẽ thư quán mà tiểu thư muốn Phương ma ma dò hỏi có liên quan đến cuốn sách đó?
Phương ma ma khẽ gật đầu rồi lui ra, để lại Tiểu Liên canh đêm.
Khi chỉ còn lại hai người, Tiểu Liên bỗng quỳ phịch xuống.
Tân Diệu bất đắc dĩ: “Sao lại quỳ nữa rồi?”
Tiểu Liên vừa lau nước mắt vừa nói: “Đa tạ người đã thay mặt tiểu thư của chúng ta báo thù.”
“Không cần cảm tạ, đây chỉ là điều ta nên làm khi mượn thân phận của Khấu tiểu thư.” Tân Diệu đỡ Tiểu Liên dậy, nghiêm túc hỏi, “Về số tài sản bạc triệu của Khấu tiểu thư để lại, ngươi nghĩ thế nào?”
Tiểu Liên ngẩn người: “Ý người, ý người thế nào ạ?”
“Ý của ta không quan trọng.”
Tiểu Liên lộ vẻ khó hiểu.
Tân Diệu đành phải nói thẳng: “Ta không phải là Khấu tiểu thư.”
Nàng tự ý lấy lại số tài sản từ phủ Thiếu khanh, nhưng sau đó thì sao?
Nàng không có tư cách để xử lý số bạc ấy.
Tiểu Liên lúc này mới bừng tỉnh, thì thầm: “Phải rồi, người không phải là tiểu thư của ta…”
Tiểu nha hoàn nói đến đây lại sụt sùi, nước mắt muốn rơi. Trời biết đã bao lần, nhìn gương mặt giống tiểu thư của nàng, nàng ta lại ảo tưởng rằng tiểu thư vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh nàng ta.
“Nhưng nô tì thà rằng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3704133/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.