Thời gian hữu hạn, Tân Diệu không định lòng vòng thêm.
Chuỗi hoa lay động theo gió, nàng nói khẽ: “Ta nhớ lại vì sao mình ngã xuống vách đá rồi.”
Đoạn Vân Linh sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng, theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Một bàn tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng.
“Linh biểu muội đừng gây động tĩnh, muội nhìn xem ai tới kia kìa.”
Theo ánh mắt của Tân Diệu, Đoạn Vân Linh thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc đang tiến về phía hồ nước.
“Đại tỷ!” Nàng buột miệng thốt lên, kinh ngạc nhìn Tân Diệu. “Ngươi biết đại tỷ sẽ tới đây?”
“Không, ta chỉ nghĩ buổi trưa trong hoa viên không có người, hẹn ở đây sẽ an toàn hơn.”
Lời đáp bình thản của Tân Diệu khiến Đoạn Vân Linh buông xuống nghi hoặc trong lòng.
Là các nàng tới trước, đại tỷ tới sau, có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng như vậy, nàng lại khó lòng quay đi, bởi nếu bị Thanh biểu tỷ gọi lại, đại tỷ sẽ phát hiện nàng và biểu tỷ đang ở cùng nhau.
Nàng không dám!
Nàng sợ sẽ khiến đại tỷ nghi ngờ, sẽ khiến… mẫu thân nghi ngờ.
Khuôn mặt Đoạn Vân Linh dần trắng bệch, nhìn Tân Diệu với ánh mắt vừa oán trách lại vừa không đành lòng.
Có nhiều khoảnh khắc nàng muốn nói ra sự thật cho Thanh biểu tỷ biết, để tỷ ấy cẩn thận hơn, nhưng nàng sợ Thanh biểu tỷ không kìm nén được, rồi làm lộ ra nàng.
Nàng thừa nhận, nàng đúng là nhát gan và ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3704128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.