Khi Tân Diệu và ba người còn lại đến chân núi, xa phu đã tức giận đến mức nhảy dựng lên mắng.
“Lão Trương, ai chọc giận ngươi mà giận đến vậy?” Một hộ vệ tò mò hỏi.
Xa phu chỉ vào xe ngựa, mặt đen kịt như đáy nồi: “Không biết tên trời đánh nào thừa lúc ta ngủ trộm mất rèm cửa xe!”
Hai hộ vệ nhìn kỹ, quả nhiên cửa xe trống rỗng, rèm cửa đã biến mất không dấu vết.
“Sao lại có người đi trộm rèm cửa xe?” Một hộ vệ kinh ngạc không tin nổi.
Hộ vệ kia chợt vỗ tay: “Ta biết rồi, nhất định là con khỉ kia làm!”
Xa phu liền hỏi chuyện gì xảy ra, hộ vệ nghiến răng kể lại vụ con khỉ phá phách, giật trâm cài hoa của Tân Diệu, còn té nước lên mặt hắn.
Mắt xa phu ánh lên sát khí: “Con súc sinh đáng chết, đáng l.ộ.t d.a moi óc!”
Tân Diệu âm thầm xin lỗi con khỉ trong lòng.
Thực sự con khỉ ấy phải chịu quá nhiều.
Lúc này, Tiểu Liên cũng đã hiểu ra rèm cửa xe từ đâu mà có, nhìn Tân Diệu không khỏi ánh lên sự ngưỡng mộ.
Tân Diệu nghĩ, lý do Tiểu Liên cảm thấy nàng giỏi có lẽ phải thêm vào một việc là biết trộm rèm cửa xe, khóe môi hơi co lại, lặng lẽ quay đi.
“Biểu tiểu thư, mau lên xe đi, giờ đã chiều rồi, ra ngoài quá lâu không tốt.” Xa phu thúc giục.
Tân Diệu gật nhẹ, lên xe ngựa, bảo Tiểu Liên lấy bánh ngọt trong xe đưa cho xa phu và hai hộ vệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3704119/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.