“Tiểu thư, người sao vậy?”
Giọng lo lắng của Tiểu Liên kéo Tân Diệu về lại thực tại, ra khỏi khung cảnh mơ hồ kia. Nàng không đáp lời Tiểu Liên, chỉ hơi quay đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng.
Lão phu nhân với đôi mắt đỏ hoe, phu nhân Cảnh thị đầy vẻ quan tâm, phu nhân Chu thị thoáng chút thương xót, thiếu nữ mặc váy đỏ nhíu mày, thiếu nữ áo hạnh chậm rãi cúi đầu mím môi, thiếu nữ áo phấn với ánh mắt khó lường, và tiểu nữ hài bên cạnh Chu thị đầy vẻ tò mò.
Tân Diệu liếc thêm một lần đến nhị lão gia Đoạn Văn Bách, người từ lúc bước vào đã không nói lời nào, chỉ báo qua tình hình. Một luồng lạnh buốt chợt dâng lên trong lòng nàng: việc Khấu Thanh Thanh ngã xuống vách núi, có lẽ không phải ngẫu nhiên.
"Thanh Thanh?" Lão phu nhân ngờ vực gọi một tiếng.
Tân Diệu xoa nhẹ mi tâm, khẽ nói: "Vừa rồi đột nhiên thấy mắt nhói đau."
Từ nhỏ nàng đã biết đôi mắt mình không giống người thường. Nàng có thể bất ngờ thấy trước những điều không may sẽ xảy đến với người khác, có khi trật chân, có khi va đầu, hoặc thậm chí là… tử nạn. Đương nhiên, không phải ai nàng cũng thấy được, nhưng khi gặp nhiều lần, những hình ảnh kinh hoàng ấy từ chỗ khiến nàng hốt hoảng, nay chỉ khiến nàng điềm tĩnh đối mặt.
"Hai hôm nay làm khó cho con rồi." Lão phu nhân nhẹ vỗ mu bàn tay Tân Diệu, ra hiệu Tiểu Liên dìu nàng đứng dậy, để bà tử khỏe mạnh cõng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3704108/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.