Ba ngày sau, Thành Khải chính thức bị đuổi việc.
Vị sếp bụng bự không nói chẳng rằng mà mới chưa chạm rằm tháng Giêng đã một đường đuổi đi nhân viên tốt. Khiến toàn bộ nhân viên trong công ty đều khó hiểu.
Thành Khải cũng không thể tin nổi.
Xét về mọi khía cạnh, cậu vẫn không biết mình làm sai chuyện gì?
Cậu càng gặng hỏi, người sếp kia của cậu lại càng hậm hực.
Tới cuối cùng thì cậu cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng mình lại không may tới như thế trong cái ngày 13 tháng Giêng đầu tết. Khi mà mọi nẻo đường của thành phố này đang háo hức cho lễ Khai ấn thường niên.
Vác tâm trạng nặng trĩu. Thành Khải không muốn quay trở về nhà.
Thật sự, quá tồi tệ.
__________
Hồ Tức Mạc
Thành Khải không rẽ vào cổng chính của công viên, mà đi vòng ra phía sau. Nơi ấy, có những hàng liễu đong đưa đầy ven hồ, đìu hiu và cô quạnh trong cái rét buốt của mùa xuân. Dựng chiếc xe bên bờ, cậu tựa lên yên xe, Nhìn về phía xa xăm.
Những cơn gió theo gợn sóng lướt trên mặt hồ.
Cứ như thế mà lùa lên làn tóc, rối xòa...
Nếu cuộc đời cậu như một vở kịch, e rằng chằng có vở kịch nào lại thảm thương như thế.
Vài ngày trước, Trần Đức rời khỏi Nam Định.
Không một lời từ biệt, chỉ là nghe qua đồng nghiệp nào đó có chơi với cô con gái sếp, xì xào.
Cậu mỉm cười.
Thì ra, chính bản thân cậu cũng có một ngày, phải đi nghe những tiếng bàn tán kia, chỉ để biết được rằng, người ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732661/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.