Trời Sài Gòn tháng 6 lại trở mưa.
Những cơn mưa nặng hạt đổ xuống như trút khiến việc sửa sang lại quán Café trở lên khá cực nhọc và kéo dài hơn một tuần lễ mới xong.
Đức vừa bước vào quán, Thành Khải đã với tay lấy chiếc khăn thấm đi những giọt nước mưa trải dài:
- Sao không trùm kín một chút, ngấm nước mưa hoài dễ ốm lắm.
- Em không sao,
Ánh mắt nhìn nhau trìu mến, khiến chút men đường như được nhen lên trong lòng từng người.
Mấy kẻ ngồi đó, nhìn nhau, tủm tỉm.
Hôm nay, quán có thêm 2 vị khách đặc biệt : hai người pha chế.
Dĩ nhiên, đều là hai người pha chế khá tốt trong số chuỗi café của ba Sơn. Tự nhiên bị Sơn điều đến một quán café " sạch" để làm việc, ban đầu thì cũng có chút khó hiểu, nhưng dẫu sao, cùng một mức lương. Làm nơi an toàn hơn, vẫn là tốt hơn.
Thế nên, hai người ấy cũng không dấu đi những sự niềm nở của mình.
========
Đêm hôm ấy, trước ngày khai trương quán 1 ngày.
Trần trụi mà ôm bọc nhau trong vòng tay,
Đức khẽ vuốt lên mái tóc Thành Khải:
- Ngủ chút đi, anh cũng mệt rồi.
Đôi má ửng đỏ, Thành Khải không trả lời, dụi đầu vào ngực người thương.
- Đức, anh yêu em. Rất nhiều.
- Em biết, em cũng vậy.
Như thế, mà trôi đi,
Nhẹ đặt người trong vòng tay đã say ngủ.
Đức bước tới nơi cánh cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Từ trên cao, nhìn xuống, từng ánh đèn Sài Thành trong đêm, nhòe đi theo từng giọt mưa tạt đầy bên cửa.
Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.