Đón ánh nắng gay gắt của mùa nắng Sài Thành trước thềm năm mới,
Chỉ còn hơn một tháng nữa, là tết.
Đường phố dường như cũng rộn ràng hơn, các cành mai cũng bắt đầu chớm nụ.
Hé mở đôi mắt,
Thành Khải tỉnh dậy trong một buổi sáng đầy vạt nắng như thế.
Bà Thơm, mẹ của cậu, mừng rỡ mà đi gọi bác sĩ.
Tuấn Minh bước vào phòng, khám qua một chút,
Khóe miệng trước giờ vẫn hay lạnh nhạt, nay lại tự động mà cong lên:
- Sức khỏe đã ổn hơn rất nhiều, người nhà không cần lo lắng nữa.
- Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.....
Tuấn Minh không bước đi, mà đôi mắt như bắt lấy gương mặt xanh xao kia, dạm hỏi:
- Cậu thấy thế nào rồi?
- ........Mẹ..
Thành Khải không trả lời câu hỏi của vị bác sĩ trước mặt, Trong đôi mắt vô hồn của cậu giờ đây, chỉ có một hình bóng, mẹ cậu.
Người phụ nữ trung niên đầu đã lấm tấm những sợi tóc hoa râm bạc màu, gày gò mà vắt lên mình bộ quần áo đơn bạc.
Nhà cậu, vốn dĩ chỉ là một cái tiệm vải con con, miễn cưỡng cũng gọi là đủ nuôi ăn nuôi học hai đứa đang tuổi trưởng thành.
Sự khắc khổ hằn sâu trên khóe mắt của bà Thơm, khiến Thành Khải lại thêm bao nhiêu chua xót, cậu, muốn ngồi dậy, ngay giờ đây, cậu thực sự chỉ muốn ôm lấy người phụ nữ kia, người phụ nữ đã hi sinh một đời, cho cậu, và em trai cậu..
Thành Khải chống tay,
Người y tá mới bước chân vào phòng, hôm nay, được một chút chấn động nhỏ.
Vị bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732652/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.