Buổi chiều hôm đó,
Khải đang lót một chiếc khăn bông mềm ngồi học bài,
Thì Long tới,
Vừa nhìn thấy Long, khải đã nở một nụ cười . Xem ra, tên đó đã giữ lời.
Nhưng khác hoàn toàn với những gì Khải nghĩ,
Đáng lý, theo như Long mà cậu biết, chắc chắn sẽ sợ hãi tới run rẩy,
Nhưng không,
Long vừa vào phòng đã xông tới trước mặt Khải, giật cuốn sách trên tay cậu ra, dằn mạnh xuống bàn:
- Anh đã hứa gì với chúng nó?
- Long...
- Nói cho em biết lũ khốn đó đã bắt anh làm gì?
- Anh...
- Anh nói đi! Nói mau! – Long gần như gào lên!
Khải im lặng.
Nói sao đây?
Nói rằng cậu hèn hạ mà chấp nhận bán bản thân mình đi sao?
Thở hắt một hơi dài, Khải kéo chiếc ghế bên cạnh lại:
- Em ngồi xuống đã.
Đôi vành mắt đã đỏ au, Long quăng phịch người xuống ghế:
- Đó là chuyện của em! Anh không nên vì em mà làm ra cái trò ngu ngốc ấy!. Tên hèn hạ đó.... – Long uất hận..
Thế nhưng, Khải lại chua chát cười:
- Chúng ta có tiền sao?
Long ngẩng mặt lên, nhăn mày nhìn Khải.
Khải chậm rãi, lồng hai bàn tay vào với nhau:
- Còn cách nào khác sao?. Anh có sự lựa chọn khác không? Anh có thể trơ mắt nhìn chúng chặt tay em ra làm vài khúc không?
- Anh Khải...
- Chúng ta thì sao?. Để sống và tồn tại được ở cái đất Sài Gòn này cũng đã là điều không dễ dàng. Nhất lại là những kẻ tứ cố vô thân, cũng chỉ có thể nương tựa vào nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.