Thứ hai tôi đi đón Hiếu ra viện, Khoa đi làm. Hai chị em về phòng trọ của chị Ngân rồi cùng chị Ngân tìm việc. Mấy ngày bận rộn chạy qua chạy lại hai bên tôi và Khoa cũng ít có thời gian bên nhau hơn mấy ngày nghỉ kia. Cũng may mọi thứ dần ổn lại, chị Ngân bắt đầu công việc mới ở một nhà hàng do cô Hiền giới thiệu, Hiếu thì hằng ngày ở nhà phụ nấu cơm và đưa hai cháu đi học. Thằng Việt biến mất từ hôm đó tới giờ, tôi biết có lẽ Khoa cũng đứng sau mới khiến nó chịu im như vậy. Cái loại đàn ông hèn hạ, càng nghĩ tôi càng thấy kinh tởm và khinh bỉ. Một buổi tối khi vừa từ nhà cô Hiền về tôi không thấy Khoa đâu. Dạo này Khoa công việc rất bận, nhiều khi tôi về ngủ rồi anh cũng mới về. Vừa tắm xong tôi bước ra ngoài chợt thấy Khoa từ đâu lao tới. Còn chưa kịp định thần anh đã cúi xuống hôn lên vai tôi rồi nói:
\- Duyên\!\!\! Anh nhớ anh quá\.
Hình như Khoa uống khá nhiều rượu, tôi thấy mùi rượu thơm phảng phất vào mũi. Tôi khẽ xoay người nhìn anh cười nói:
\- Sao vậy? Anh say rồi hả? Tự dưng lại nhớ em? Hôm nào cũng ngủ với nhau còn gì?
\- Thế lúc anh tỉnh không được nhớ à mà em lại nghĩ anh say?
\- Thì có bao giờ thấy anh sến thế này đâu\.
Khoa bật cười ôm lấy eo tôi đáp:
\- Nửa tháng nay em bận việc của em\,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253467/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.