Trở về phòng trọ tôi giật nảy mình khi đống quần áo của tôi được đặt ngay ngoài cửa, còn chưa kịp hiểu chuyện gì bà chủ nhà đã gào lên:
- Tao xếp đồ cho mày rồi đấy. Xách đi đi tao còn cho người khác thuê. Tao biết ngay mày đi chỉ có mất hút thôi, mấy cái đồng bạc mà cò quay hết ngày này qua ngày khác.
Tôi nhìn bà phân bua:
- Cháu xin lỗi, tại sáng cháu vào viện đóng viện phí...
- Thôi im đi. Đi đi cho khuất mắt tao, coi như mấy tháng nay tao miễn phí cho chị em nhà mày
Thấy vậy tôi liền rút tiền trong túi ra đáp:
- Không cô ơi, cháu trả cho cô chứ miễn phí gì. Cháu đã bảo cháu trả là trả cơ mà.
Nhìn thấy tiền trong tay tôi bà chủ nhà liền há hốc mồm. Tôi hơi cười đếm đủ số tiền ba tháng rồi nói:
- Đây là tiền nhà, cháu đóng đủ nhé. Cháu gửi cô hai trăm lần trước mua hộ đồ cho cháu nữa.
Bà ta nhận lấy, vẫn chưa hết kinh ngạc, dúi lại hai trăm đáp:
- Thôi hai trăm này tao cho chị em mày. Coi như tí sữa cho thằng Hiếu. Mày đóng là được rồi, mà mày lấy đâu tiền thế?
Lấy đâu tiền? Tôi nào dám nói tiền đó là tiền bán trinh chỉ trả lời qua loa:
- Chị cháu cho.
- Con chị mày nghèo kiết xác lấy đâu ra cho
- Chị khác cơ, cô không biết đâu.
Bà ta thấy vậy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.