Buổi tối hôm ấy tôi mặc bộ đồ body ôm trọn người rồi đến tìm anh Thanh. Khi vừa định lên tiếng nói chuyện thì chị Ngân gọi điện, tôi đành ôm chiếc điện thoại ra bên ngoài nghe máy. Giọng chị Ngân cất lên trong điện thoại rất nhỏ:
- Alo, Duyên à. Hôm trước chị bảo gọi em mà rồi bận rộn quá, anh Việt về mấy ngày nên chị tối tăm cả mặt mũi.
Tôi khẽ thở dài, biết chị không cố ý nhưng sao trong lòng vẫn thấy tủi thân. Cố nén lại tôi đáp:
- Vâng ạ. Em gọi hỏi thăm thôi cũng không có gì đâu.
- Ừ. Hiếu khoẻ không em?
- Hiếu vẫn thế thôi chị. Anh Việt dạo này lại đi công trình ở đâu à chị?
- À anh ấy giờ xuống Hà Nội. Đi quanh năm suốt tháng thế thôi có mấy khi được về với vợ con đâu, được cái về là quấn quýt hai đứa lắm. Anh Việt trông thế mà thương vợ thương con lắm.
- Tốt thật không? Anh ấy đi suốt như vậy có thật sự tin tưởng được không chị?
- Tin được chứ, chị tin anh ấy, anh ấy không phải dạng người lăng nhăng đâu.
Chị Ngân vẫn thế, trong lòng chị người chồng của chị vẫn rất tuyệt vời. Thế nhưng với tôi thì không. Tôi không biết anh Việt đối với chị ra sao, nhưng loại đàn ông nghe lời mẹ, một cắc cũng không đưa cho vợ tôi không nghĩ là một người đàn ông tốt. Năm ngoái chị Ngân đẻ cái Thỏ anh còn chẳng về, một mình chị đi đẻ với mụ mẹ chồng đành hanh rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151329/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.