Tôi nằm nghĩ miên man, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy mình vẫn nhỏ, tôi và Hiếu chạy theo chị Ngân trên cánh đồng làng nghe tiếng ba mẹ gọi về ăn cơm. Thế nhưng... giấc mơ đẹp đẽ ấy cũng vội tan biến khi chuông điện thoại của tôi vang lên. Mới độ bảy giờ sáng, sao anh Hùng đã gọi cho tôi? Tôi hơi chột dạ, vừa nhấn nút nghe đầu dây bên kia liền nói:
- Cô Duyên, cô đến bệnh viện một lát được không?
Nghe giọng anh Hùng rất nghiêm trọng, toàn thân tôi cũng run như cầy sấy không nghĩ được gì vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ phóng xe đi. Suốt quãng đường trên xe, tôi không dám nghĩ gì, tôi rất sợ... nếu Hiếu có vấn đề gì tôi sợ bản thân không sống nổi mất. Dù cố gắng bình tĩnh nhưng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Khi đến bệnh viện, tôi vội vàng chạy lên phòng bệnh của Hiếu trước. Thằng bé nằm im lìm nhưng xung quanh lại không có bác sĩ. Tôi lao vào chưa kịp lên tiếng Hiếu đã mở mắt rồi nói:
- Chị Duyên, sao chị lại ở đây?
Tôi nhìn Hiếu run run hỏi:
- Em có sao không? Em đau chỗ nào?
- Em không sao mà. Chị sao thế? Sao mắt chị lại đỏ lên thế kia? Em ngủ thôi mà chị.
- Vậy bác sĩ thăm khám cho em chưa?
- Tối qua anh Hùng sang khám rồi chị ạ. Sáng nay thì chưa đến giờ mà.
Nghe thằng bé nói tôi mới thở phào một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151327/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.