Chương trước
Chương sau
Điện thoại bên kia dừng lại một hồi, sau đó từ điện thoại truyền đến âm thanh trầm thầm lạnh như băng: “Cô và mẹ tôi đã nói chuyện ly hôn?”

“Tôi không có nói.”

“Vậy tạm thời cô không cần nói gì cả. Sau bữa tiệc tối mai, cô với tôi cùng nhau tham dự. Ngày đó tôi sẽ công bố chuyện ly hôn với mọi người.”

“Được.”

Nghe được Thẩm Mục Thâm nói muốn tuyên bố chuyện ly hôn, Tề Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cúp điện thoại, Tống thư ký không hiểu hỏi: “Ông chủ, người như Tề tiểu thư vừa xinh đẹp, ôn nhu thân thiện, lại còn là người vợ hiền. Người như vậy ngài không thích thì thích kiểu người gì?”

Đẹp?

Ôn nhu thân thiện?

Thẩm Mục Thâm đem điện thoại để lại trong túi, giương mắt nhìn về phía Tống thư ký, nhíu mày.

“Thế nào? Tống thư ký muốn theo đuổi cô ta?”

Tống thư ký sửng sốt một chút, phản ứng lại điên cuồng lắc đầu: “Không không không. Tôi nửa điểm ý tưởng cũng không có!”

s

Thẩm Mục Thâm cười cười, ý cười như có mang theo một tia lạnh lẽo: “Không có? Nhưng tôi nhìn ra cậu rất có ý tưởng này.”

“Tôi tuyệt đối không có!” Loại ý niệm này, một khắc hắn cũng chưa hề nghĩ đến. Ai cũng có có lá gan theo đuổi nữ nhân của ông chủ chứ cho hắn mười lá gan cũng không có can đảm theo đuổi vợ trước ông chủ, hắn vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

“Mọi chuyện đã làm xong rồi sao? Tuần sau có hội nghị, biên bản cậu đều đã làm tốt?”

Tống thư ký: “…"

Đây tuyệt đối ông chủ lấy việc công để trả thù riêng.

“Tôi lập tức đi làm ngay đây ạ.”

“Tống thư ký mới ra khỏi phòng làm việc, cửa vừa khép lại nhưng trong nháy mắt liền mở ra.



“Còn có chuyện gì?” Thẩm Mục Thâm không nhịn được quét mắt nhìn hắn

“Ông chủ, tôi chỉ muốn nói một câu là Tề tiểu thư có bộ dáng xinh đẹp như vây, lại không làm người ta chán ghét. Sau khi ly hôn khẳng định sẽ có một số lượng lớn người theo đuổi. Thực sự hiện tại không đi nhắc Tề tiểu thư một chút sao, kêu cô ấy chú ý một chút?”

Thẩm Mục Thâm ánh mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu rất muốn đi đến chi nhánh công ty ở Ấn Độ Dương có phải hay không?”

“Ông chủ... Hình như chúng ta ở Ấn Độ Dương không có công ty.”

Thẩm Mục Thâm mỉm cười: “Rất nhanh sẽ có thôi, CEO là cậu, nhân viên cũng vẫn là cậu.”

Thẩm Mục Thâm tiếng nói vừa dứt lời, Tống thư ký rất nhanh trong mắt biến đổi sắc mặt. Lộ ra nụ cười chuyên nghiệp đạt chuẩn, phi thường chân thành đau khổ nói: “So với được thăng chức, tôi càng thích ở bên người ông chủ làm thư ký hơn.”

Thẩm Mục Thâm lãnh đạm liếc Tống thư ký một cái: “Mau biến đi ra ngoài làm việc.”

Tống thư ký đóng cửa lại, Thẩm Mục Thâm tiếp tục xử lý văn kiện, nhìn qua tựa hồ cũng không có bị những lời của Tống thư ký ảnh hưởng.

… …

Ngày hôm sau là ngày Thẩm gia hội tụ đông đảo mọi thành viên, Tề Duyệt vẫn đắm chìm trong vẽ tranh. Tận đến khi Tống thư ký gọi điện thoại tới, cô mới nhớ ra bản thân có hẹn, quần áo cũng không kịp thay, cơ thể còn chưa tắm rửa, liền hẹn Tống thư ký xin chờ hai mươi phút.

Tống thư ký không chỉ là trợ thủ đắc lực trước mặt cấp trên, ở trước mặt phái nữ cũng là một thân sĩ quý ông. Cho nên khi Tề Duyệt để cho hắn chờ hai mươi phút, hắn cũng chỉ ôn hòa* nói: "Tề tiểu thư không cần vội, thời gian vẫn còn nhiều."

*温柔[wēnróu] hoà nhã, ôn hòa (thường dùng đối với nữ giới)

So với ông chủ của mình, Tống thư ký càng giống như một hoa hoa công tử*.

*花花公子[huāhuāgōngzǐ] công tử nhà giàu; công tử bột

Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, cộng với năm phút đồng hồ trang điểm nhẹ nhàng.

Hai mươi phút sau, Tề Duyệt đúng giờ xuất hiện. Có lẽ do chạy có chút gấp, hô hấp có chút dồn dập."

Lên xe ngồi ở phía sau, thắt dây an toàn cẩn thận, Tề Duyệt hướng đến Tống thư ký nói lời xin lỗi: "Xin lỗi anh, hôm nay tôi mải vẽ tranh có chút quên mất thời gian."

Tống thư ký nhìn về phía Tề Duyệt, một mỹ nhân tướng mạo khiến người nữ nhân khác hâm mộ, ganh tị. Nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nghĩ đến lòng dạ cô lại thâm sâu vậy.

Bởi vì mọi chuyện của Thẩm Mục Thâm đều là do người làm thư ký như hắn thay mặt xử lý, nên đối với một số chuyện của Tề Duyệt làm, Tống thư ký vô cùng rõ ràng.

Nhưng nụ cười trên mặt những người như hắn từ trước đến nay đều vô cùng chuyên nghiệp. Cho nên đối với thân phận bà chủ trước, Tống thư ký vẫn như cũ duy trì nụ cười nghề nghiệp.



"Không sao đâu Tề tiểu thư, dù sao tôi cũng vừa mới đến không lâu."

Tống thư ký vừa mới dứt lời, điện thoại di động liền vang lên, tiếp nhận điện thoại: "Phó tổng, hôm nay đại khái là ngày cuối tuần nên trên đường có chút kẹt xe, có thể sẽ trễ hai mươi phút nữa."

Nghe đến âm thanh phía trước, Tề Duyệt yên lặng liếc nhìn nhìn về phía con đường thông suốt không có xe cộ trở ngại.

...

Khó trách đều nói thư ký là những kẻ lừa đảo, quả nhiên là không có sai.

Packha: Không hiểu sao nhiều lúc tôi thấy Tống thư ký rất đáng êu =)))

"Được tôi đã biết."

Cúp điện thoại, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Tống thư ký nhìn Tề Duyệt lộ ra một tia xấu hổ lại không mất thân sĩ cười nói.

"Tề tiểu thư cô phải hiểu là ông chủ tính tình khá là nôn nóng."

Tề Duyệt cười cười, Thẩm Mục Thâm có phải có tính tình nôn nóng hay không, cô không biết. Bởi vì cô không hiểu rõ con người hắn, tuy rằng bọn họ là vợ chồng nhưng sự hiểu biết lẫn nhau chỉ như hai người xa lạ.

Đã hẹn là bảy giờ có mặt ở nhà cũ Thẩm gia, mà thời điểm Tề Duyệt ra khỏi nhà là sáu giờ nhưng Tống thư ký đúng đến phút thứ năm mươi tám chuẩn xác đem Tề Duyệt đưa đến nhà cũ Thẩm gia.

Lấy góc độ tiểu thuyết mà nói, Thẩm gia là gia tộc có truyền thống làm nhân vật phản diện. Của cải khẳng định là phong phú khiến người ta hậm mộ không thôi. Ngôi nhà cũ hiện tại bọn họ đang ở có tuổi thọ đến cả trăm năm. Ông cố Thẩm ở thời kỳ quân phiệt chiến tranh cũng là Nhất Đẳng Đại Nguyên Soái, làm một trang hảo hán. Nhưng cũng phi thường hiểu biết, xem xét thời thế nên cũng vì đời sau của Thẩm gia tích lũy vô số tài bảo*.

*财宝[cáibǎo] tiền tài + bảo vật

Đến phòng ăn, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, cũng chỉ thiếu mỗi đôi vợ chồng Thẩm Mục Thâm với Tề Duyệt tháng trước đã ly hôn.

Tề Duyệt hít một hơi thật sâu, đã làm xong tư tưởng công tác nghênh đón một hồi phong ba bão táp sắp diễn ra.

Tác gia có lời muốn nói:

Tiếp tục đưa tặng hồng bao* O(∩_∩)O

*红包 [hóngbāo] tiền lì xì; tiền thưởng

Packha: Cảm ơn mọi người đã vote ⭐ ủng hộ và theo dõi truyện. Những lời động viên của mọi người là nguồn động lực to lớn đối với mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.