Hôm đó Tần Lĩnh đã không trả lời.
Mười ngày sau, Tần An bị gửi đi du học bởi cha hắn, lấy cớ là nghỉ ngơi và tu học thêm.
Ngoài ý muốn là Từ Tuệ cũng bị cha mẹ tôi gửi đi học ở nước ngoài.
Mặc dù Từ Tuệ có mang chút tâm tư riêng, cũng phạm phải sai lầm. Nhưng dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm, mẹ tôi hẳn cũng thương và nuối tiếc khi phải đưa cô ấy đi nơi khác.
Thế nhưng hai người họ đều nhìn cô ấy rời đi một cách vô cùng thoải mái.
"Đại Đại, con là đứa con duy nhất của cha mẹ. Con thông minh giỏi giang, cha mẹ rất yên tâm giao Từ gia cho con. Còn Tiểu Tuệ, nó đã đi sai đường, tiếp tục ở lại Từ gia chỉ gây thêm cản trở cho con mà thôi. Tách hai đứa ra chính là tốt cho cả con lẫn nó."
Dù tôi có chút bất ngờ, tôi vẫn phải công nhận cha mẹ tôi thật sự rất sáng suốt và chu đáo.
Nửa tháng sau, lễ đính hôn của tôi và Tần Lĩnh được tổ chức.
Gia tộc họ Từ và gia tộc họ Tần vốn giàu có lâu đời, vô cùng có sức ảnh hưởng. Vậy nên quy mô của buổi lễ đính hôn này có thể nói là vô cùng xa hoa. Hầu như tất cả những gia tộc giàu có trong giới thượng lưu đều được mời tham gia.
Buổi lễ đính hôn này có thể xem như một dịp để giao lưu cũng như tạo mối quan hệ.
Thế nhưng cả buổi sáng tôi chẳng thấy bóng dáng Tần Lĩnh đâu, giống như anh ấy muốn cho tôi leo cây vậy.
Nhưng khi lễ đính hôn sắp bắt đầu, lúc mà cặp đôi cần phải tiến lên sân khấu, anh ấy cuối cùng cũng xuất hiện.
Chúng tôi cùng bước lên sân khấu nhận lấy hết thảy lời chúc phúc, cuối cùng giờ phút trao nhẫn cũng đến.
Tần Lĩnh không lấy ra chiếc nhẫn đính hôn vốn được định sẵn ban đầu, thay vào đó anh ấy lôi ra hai chiếc hộp nhỏ từ túi áo vest.
Sau khi chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn có hình dáng độc đáo xuất hiện.
Chiếc nhẫn được làm từ ngọc bích đen và xanh thẫm thế nhưng trông không hề lỗi thời già nua, chúng được chạm khắc tỉ mỉ thành hình dáng của những ngọn núi nhỏ.
Đôi mắt Tần Lĩnh sáng lấp lánh, anh ấy nhìn về phía tôi: " Màu sắc của ngọc bích đại diện cho những ngọn núi vững chắc, đây là món quà mà anh tặng em, cũng là lời hứa mà anh dành cho em."
Ngạc nhiên là tôi thế mà lại bị cảm động bởi mấy lời nói này.
Tôi lo rằng mình không thể kìm được nước mắt, vì vậy tôi nhanh chóng đưa tay ra để anh ấy đeo nhẫn vào cho mình.
Ngoài dự đoán của mọi người, anh ấy không đeo nhẫn vào cho tôi ngay. Thay vào đó Tần Lĩnh quỳ một chân xuống.
Cả hội trường chìm vào im lặng.
Thông thường loại liên hôn gia tộc như chúng tôi không dính líu quá nhiều cảm xúc.
Hơn nữa đây chỉ là lễ đính hôn chứ không phải đám cưới, thật ra cũng không quá quan trọng.
Không ai nghĩ Tần Lĩnh thật sự sẽ quỳ xuống, thể hiện anh ấy vô cùng trân trọng cô gái trước mắt này.
Tần Lĩnh không mấy quan tâm ánh nhìn của người ngoài, anh ấy nhẹ nhàng đeo nhẫn lên tay tôi.
"Nếu em đã chọn anh, anh sẽ không bao giờ để em phải thất vọng."
Sau đó anh ấy đứng dậy, giữa tiếng hò reo của đám đông ôm chầm lấy tôi.
Dùng giọng nói vừa đủ chỉ hai chúng tôi nghe thấy.
"Ngày hôm đó anh đã không trả lời em, thế nhưng hôm nay anh sẽ nói cho em biết. Đúng vậy, anh thích em. Đã sớm thích từ ngày nhìn thấy em lấp lánh như ánh sao trời từng bước bước xuống từ cầu thang."
(Toàn văn hoàn)