Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh thế này, cảm thấy cuộc đời đang đùa vớitôi, bắt tôi trong một quãng thời gian ngắn phải hiểu hết lừa dối, tànkhốc, phản bội và đớn đau.
0o0
Gió ấm mơn man thổi, tấm rèm màu xanh nhạt trong phòng giáo viên khẽđưa theo gió. Các giáo viên đều uế oải ngồi chấm bài, thỉnh thoảng quaysang tám chuyện thời trang và ăn uống.
Hoa của Hạ Trường Ninh đưa tới thì tôi phải làm thể nào? Trong đầu tôi cử ong ong mãi câu hỏi này.
Cũng không hản là chưa bao giờ bị anh ta làm cho cảm động. Bình thường khianh ta nói thích tôi, tôi gần như coi là thật. Chỉ là tôi không có cảmgiác như đối với Đinh Việt. Tôi nghe thì cũng nghe rồi, nhưng vẫn muốncách xa anh ta một chút.
Cho dù Hạ Trường Ninh nghiêm túc thì tôi cũng không có ý đó, giốngnhư tôi không hiểu thế nào là rung động vậy. Có lẽ, tôi thực sự không có trái tim.
“Cô Ninh, nghĩ gì mà thừ người ra thế?”. Cô Trần gõ gõ bút lên mặtbàn gọi tôi. Tôi cười trừ, nói chung không nói cho cô ấy biết tôi đangđợi một người tặng hoa, đang đau đầu suy nghĩ xem nên giải quyết chuyệnnày thế nào được nhỉ? Còn một tiết nữa là tan ca, tôi liếc nhìn đồng hồdọn đồ và đứng dậy.
“Còn một tiết nữa là tan trường, thời tiết này ngủ thì ngon quá! Em lên lớp đây”.
Tôi muôn tránh câu hói của cô Trần, cảm thấy hơi đau đầu. Nếu như hoa đượcđưa tới phòng giáo viên thì bọn họ lại có chuyện để nói. Hạ Trường Ninh, đường tới chân trời, ai đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bo-em-kiep-sau-nhe/95934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.