Gương mặt cố kìm nén của Đinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh thay đổi, mà là anh cảm thấy nguy hiếm, là từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã khiến anh không thể không chia tay, khôngthể không để tôi ra đi.
0o0
Kỳ nghỉ đông còn dài, còn lâu mới tới năm mới. Tôi không về nhà màmua vé máy bay trở về thị trấn nơi tôi sống hồi nhỏ. Khi gọi điện thoạicho mẹ yên tâm, tôi đã ngồi trong sân nhà bà ngoại và nghiền bột giúp bà rồi.
“Phúc Sinh, con không về nhà Ðinh Việt chơi à?”.
Tôi nghĩ, chắc chắn là Hạ Trường Ninh đã báo cho mẹ tôi chuyện tôi và Ðinh Việt chia tay rồi đơn độc rời đi. Tôi bình tĩnh nói với mẹ: “Mẹ,con và Ðinh Việt chia tay rồi”.
Mẹ thở dài và nói: “Vẫn là nhà giới thiệu thì tốt hơn, biết ngọn biết nguồn…”.
Tỏi ngắt lời mẹ: “Mẹ, sau này con không muốn ai giới thiệu cho connữa. Con không thích Hạ Trường Ninh và không muốn qua lại với anh ta.Con quyết định thi nghiên cứu sinh. Con còn nhỏ, muốn học nhiều mộtchút…”.
Mẹ nghe tôi nói xong chợt sững lại: “Giời ơi, Phúc Sinh, con gái thìhọc lắm làm gì! Bây giờ con đi làm rồi, tìm lấy đối tượng yêu nhau hainăm là cưới, kết hôn xong nửa năm sau có con là hợp rồi. Nếu con muốnthi nghiên cứu sinh, dù năm sau thi đỗ thì tốt nghiệp cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi, tuổi càng lớn càng không tốt”.
Tôi hiểu cách tính toán của bố mẹ, nhưng tôi muốn bước trên con đường của mình. Mẹ tôi vẫn càu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bo-em-kiep-sau-nhe/95932/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.